Trong đại điện Lục gia, hai lão già trên ghế lớn tiếng nói cười, tư thái vô cùng kiêu ngạo. Còn Sở Ngọc Nhược ngồi ở một bên khác, lắng nghe hai lão già nói chuyện trời đất, gương mặt phấn nộn xinh xắn đã sớm đỏ bừng một mảng vì xấu hổ. Nàng hôm nay mặc một chiếc váy vải hoa màu xanh nhàn nhạt, tuy không lộng lẫy nhưng lại đặc biệt thanh tú đáng yêu. “Vũ nhi con đến rồi, ngồi đi.” Lục Vô Địch cười ha hả vẫy vẫy tay, ra hiệu Lục Vũ ngồi xuống. Lục Vũ ngồi xuống, trong lòng đã đại khái đoán ra ý đến của Sở Tiêu. “Thiếu chủ thật sự là tuấn tú lịch sự, lúc trước nhờ có con xuất thủ, nếu không lão phu hôm nay, e rằng còn không nhất định có thể sống.” Sở Tiêu cảm khái vô cùng. Lục Vũ ôm quyền nói: “Lão tổ nói quá lời rồi, những chuyện này là ta nên làm.” Sở Tiêu quan sát Lục Vũ từ trên xuống dưới, trên mặt tất cả đều là biểu lộ hài lòng. Xét về tướng mạo, Lục Vũ anh tư bừng bừng, tuấn tú lịch sự. Xét về thực lực, Lục Vũ là thiếu niên chí tôn, hơn nữa ngay cả Tán Tiên cũng đều không phải đối thủ của hắn. Xét về địa vị, Lục Vũ chẳng những là Thiếu chủ Lục gia, mà còn là Mục thủ của Băng Vực, một chi chủ của một vùng. Huống chi, Lục gia và Sở gia thế hệ qua lại giao hảo. Sở Tiêu vô cùng yêu thương cháu gái chính mình, đối với yêu cầu con rể, đương nhiên cũng là mười phần nghiêm khắc. Mà Lục Vũ, vừa lúc đáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4840470/chuong-1371.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.