"Ngươi dám!" Lục Vô Địch hai tay nắm chặt lấy mép lồng sắt, giận tóc dựng ngược. Lục Thiên Thu sắc mặt không đổi, vẫn cười lạnh nói: "Ta có gì mà không dám? Chỉ có ban cho các ngươi đủ uy hiếp, mới có thể khiến các ngươi đối với ta tâm phục khẩu phục." Hắn giờ đây đang ở trong tuyệt đối ưu thế, lại đem Lục Vũ dùng Thiên Đạo Tù Lung vây khốn, hết thảy đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Lục Vũ luôn luôn khoanh chân ngồi dưới đất, bờ môi đang lẩm bẩm điều gì đó, tựa hồ đang thì thào tự nói. Lục Thiên Thu nhận ra có chút không đúng, chỉ vào hướng của Lục Vũ: "Ngươi, qua đó xem một chút, hắn đang làm gì!" "Vâng." Sở Lâm Phong hiện tại tự nguyện làm chân chó, chạy đến bên cạnh Thiên Đạo Tù Lung của Lục Vũ. "Đây không phải là đại thiên tài của chúng ta sao, đường đường là thiếu niên chí tôn, vừa rồi không phải rất lợi hại sao! Bây giờ sao lại thành một con chó bị nhốt trong lồng rồi." Sở Lâm Phong mặt lộ vẻ châm chọc, cười ha ha. Hắn giờ đây, toàn thân tâm đều cảm thấy thư sướng. Vừa rồi thấy Lục Vũ đại sát tứ phương, một mực tự cho mình rất cao của Sở Lâm Phong trong lòng không khỏi sinh ra một tia đố kị. Lúc này thấy Lục Vũ không may, hắn tự nhiên mày khai nhãn tiếu. Lục Vũ lặng lẽ liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Ta không ra được, thì cho rằng ta không giết được ngươi sao?" Sở Lâm Phong sắc mặt chợt biến đổi, vốn tiếng cười châm chọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4840460/chuong-1361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.