Bờ hồ Khúc Giang. Lúc này, yến tiệc đang diễn ra, không ít người ngồi nơi đây ca hát vui vầy. Tuy có tiếng hoan ca rộn rã, nhưng ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về một cái đình giữa hồ. Trong đình chỉ có hai người, một lão giả mặc áo tơi, đội nón rộng vành, tựa vào thành đình. Đối diện ông là một nữ tử tuyệt mỹ, dung nhan yêu kiều, đang ngồi ngay ngắn, trầm tư suy nghĩ. Nữ tử này, chính là Đại tiểu thư của Sở gia, Sở Ngọc Nhược. Trước mặt nàng, lơ lửng giữa không trung là một bức họa. Bức họa vẽ hai người đang ở trong cái đình này, nữ tử luyện đan, nam tử vẽ tranh. Hai người như một cặp phu thê, nhìn nhau mỉm cười. Đây chỉ là một bức thủy mặc giản đơn, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện xung quanh bức họa tỏa ra những đợt pháp lực không yếu, không khí xung quanh truyền đến những âm thanh rung động nhè nhạt. "Thế nào, ngươi có lĩnh ngộ ra được không?" Lão giả mặc áo tơi hỏi bằng giọng khàn khàn. Sở Ngọc Nhược cau mày, dường như đang suy tư về điều gì đó, cho đến khi khóe miệng nàng rỉ ra máu tươi, nàng mới lắc đầu: "Tu vi đan đạo của người trong tranh quá cao, nhưng ta có thể thấy, nàng đang luyện một viên đan dưỡng sinh." Đôi mắt lão giả mặc áo tơi đột nhiên nổi lên một trận gợn sóng. Ông tiếp tục truy vấn: "Ngươi còn nhìn ra điều gì nữa?" Sở Ngọc Nhược khổ sở nói: "Nam nhân dường như không còn sống lâu nữa, nữ tử muốn dùng viên đan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4840389/chuong-1290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.