"Tiểu phế vật, ngươi còn dám tự mình tới đây!" Khương Nhất Cẩn nhìn thấy Lục Vũ, lập tức cắn răng nghiến lợi mà giận dữ mắng. Những đệ tử khác của Thái Nhất Đạo Tông cũng vây chặt Lục Vũ lại. Từ Hướng Thiên liếc mắt nhìn Lục Vũ, thấy sau lưng hắn không có ai, không khỏi cuồng tiếu. "Thiên Đường có lối ngươi không đi, ngươi cái tên phản đồ này còn dám tự mình tìm tới tận cửa." Từ Hướng Thiên hưng phấn cười to. Hắn vốn dĩ vẫn còn đang suy tư, như thế nào mới có thể tìm được Lục Vũ. Nhưng bây giờ, căn bản không cần phí công phu khác nữa rồi, Lục Vũ cư nhiên tự mình đưa tới cửa rồi. Lục Vũ hờ hững nói: "Đây, chính là di ngôn của các ngươi sao?" Trước đó, Lục Vũ ở trong Thông Huyền bí cảnh gián tiếp cứu bọn họ một lần, những người này lại không tự biết. Giờ đây, bọn họ lại dám đánh chủ ý vào đệ tử của Phiêu Tuyết Tông. Lục Vũ há có thể tha thứ cho bọn họ? Khương Nhất Cẩn ngẩng đầu lên: "Ngươi thật sự cho rằng mình có bản lĩnh hay sao? Ngươi chẳng qua là vận khí tốt một chút mà thôi. Không có sự giúp đỡ của những người khác, ngươi chẳng là cái gì cả." "Trước mặt chúng ta miệng phun cuồng ngôn, ha ha, ngươi trừ việc chỉ biết nói khoác ra, còn có thể làm gì nữa?" Đối với sự châm chọc của Khương Nhất Cẩn, Lục Vũ chỉ là hờ hững lắc đầu. "Nói rất hay, thật ra ta cũng không muốn phí miệng lưỡi trên người các ngươi." Trong mắt Lục Vũ, cũng lóe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4840318/chuong-1219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.