Lời Lữ Thiên Cương vang vọng khắp Thái Nhất Đạo Tông. Trong khoảnh khắc ấy, từ Trưởng lão cho đến một nô bộc của Thái Nhất Đạo Tông, tất cả đều nghe thấy câu nói bá khí vô cùng này. Hà Huyền Cơ trong lòng dâng lên nỗi tức giận, nhưng cuối cùng không dám lắm miệng. Vừa rồi hai người giao thủ, kết cục đã rất rõ ràng, hắn không phải đối thủ của Lữ Thiên Cương. Năm đó Lữ Thiên Cương không có bất luận kẻ nào giúp đỡ, có thể ngồi vững vị trí Tông chủ, dựa vào cũng không phải sự nhân từ và nương tay. Cường giả Chí Tôn chết trong tay Lữ Thiên Cương, cũng có. Không thèm nhìn Hà Huyền Cơ nữa, ánh mắt Lữ Thiên Cương sáng ngời nhìn chằm chằm Lục Vũ: “Phương Vân, ngươi đã suy nghĩ như thế nào rồi?” Hắn, đã cho đủ thành ý. Nhưng cuối cùng nhất vẫn phải xem quyết định của Lục Vũ, hắn không thể nào cưỡng cầu. Hàn Trác thấy vậy vô cùng lo lắng, vội vàng khuyên nhủ: “Phụ thân, ngài cứ để Phương Vân quay về đi. Thực lực của hắn đủ để Thái Nhất Đạo Tông chúng ta tăng lên một tầng nữa.” Liệt Dương Trưởng lão cũng hô lên: “Đây rõ ràng là Phiêu Tuyết Tông đến để đào góc tường, ngài là Tông chủ, há có thể khoanh tay đứng nhìn?” Hà Huyền Cơ phẫn nộ quát: “Hồ đồ! Phiêu Tuyết Tông bọn họ lấy một phế vật làm bảo bối, đó là bọn họ tự rước lấy diệt vong, chuyện này đừng muốn nói nữa!” Cho dù Lục Vũ bị Lữ Thiên Cương tôn sùng như thế, Hà Huyền Cơ vẫn như cũ không muốn thừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4840279/chuong-1180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.