Lục Vũ nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, tiện tay lắc túi trữ vật xuống dưới. Từ miệng cái túi trữ vật đang mở rộng, vụn vặt lẻ tẻ Hoàng Tuyền Hoa rơi ra, tổng cộng cũng chỉ có hai ba đóa mà thôi. Vương Lạc thấy vậy, trong mắt lóe lên một tia khinh miệt: "Thì ra đại thiên tài của chúng ta, cũng chỉ đạt được có bấy nhiêu thôi sao." Hắn tiến lên đếm một chút, cười lạnh nói: "Tổng cộng ba đóa, cũng coi như không tệ rồi. Rất nhiều người ngay cả một đóa cũng không có được, ngươi tuy rằng là phế vật, nhưng cũng coi như có chút bản sự. Cầu ta, ta có thể khiến ngươi một lần nữa bái nhập Liệt Dương Phong." Lục Vũ khẽ nhíu mày, lẩm bẩm nói: "Chắc là bị kẹt lại rồi." "Ngươi nói gì?" Vương Lạc không nghe rõ. Lục Vũ đưa tay vào túi trữ vật khẽ nắm một cái, "phần phật" một tiếng, từ trong túi trữ vật lập tức toát ra một đống Hoàng Tuyền Hoa. Số lượng lớn Hoàng Tuyền Hoa trực tiếp che phủ kín bàn, âm khí mà chúng tán phát ra cũng lan tràn khắp bốn phía. Sắc mặt Vương Lạc lập tức cứng ngắc lại. Một mảnh Hoàng Tuyền Hoa số lượng khá nhiều trước mắt này, thực sự mang đến cho người ta sự rung động thị giác quá mãnh liệt. Sao có thể như vậy? Hắn là thừa dịp những yêu thú nằm rạp trên mặt đất, lén lút lẻn vào trong hang ổ yêu thú mà đạt được. Với thân pháp của hắn, có thể đạt được ba mươi bảy đóa, đã là cực hạn rồi. Nhưng Lục Vũ, hắn một tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4840274/chuong-1175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.