"Ai! Không có mệnh lệnh của ta, ai dám đuổi hắn ra ngoài!" Liệt Dương Trưởng lão giận dữ, Lục Vũ là chính hắn tự mình mời tới, ai có gan đuổi hắn đi. Đột nhiên, trong đám người đi ra một thanh niên, lớn tiếng nói: "Là Đại sư huynh làm, hắn đuổi Phương Vân đi, để ta thay thế. Sự thật chứng minh, hắn làm vậy là hoàn toàn chính xác!" Người này, chính là Vương Lạc thay thế Lục Vũ tiến vào nội môn thí luyện. Liệt Dương Trưởng lão trầm giọng nói: "Ngươi cho rằng lão phu không cho ngươi tham gia nội môn thí luyện, là một sai lầm?" "Không sai!" Vương Lạc ngẩng đầu lên: "Sư tôn, ngươi thật sự là hồ đồ rồi. Phương Vân bất quá chỉ là một phế vật có tư chất chỉ chín mà thôi, ngài căn bản không có cần thiết, khiến hắn đến chiếm đoạt tư cách quý giá này." "Hồ đồ, ngươi hiểu cái gì!" Liệt Dương Trưởng lão phẫn nộ quát. Lục Vũ là người xông lên đỉnh Phù Thiên lâu, chỉ dựa vào bản sự này, là đủ để ngạo nghễ nội môn rồi. Huống hồ, Vương Lạc có bản tính gì, Liệt Dương Trưởng lão tự nhiên rõ rõ ràng ràng. Tư chất của hắn tuy không tệ, nhưng lòng cao khí ngạo, căn cơ rất đỗi thô thiển. So với Lục Vũ, hai người căn bản không thể so sánh với nhau được. Vương Lạc lắc đầu: "Sư tôn, xem ra ngài thật sự đã già rồi." Hắn từ trong túi trữ vật thuận tay lấy ra một vật, trong nháy mắt một thanh Hoàng Tuyền hoa liền rơi vào trên bàn. Đệ tử phụ trách ghi chép kinh hô một tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4840272/chuong-1173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.