Mộ Dung Tuyên vừa dứt lời, ngạo nghễ nhìn về phía Lục Vũ: "Nơi này không có tùy tùng của ngươi, cũng đừng nói ta ức hiếp ngươi, trước tiên để ngươi một chiêu." Trong mắt hắn, tư chất của Kiểm Trắc Thạch nói rõ hết thảy. Lục Vũ cho dù là Sư Tôn mang vào, nhưng một phế vật tư chất chỉ có chín, căn bản không đáng để hắn coi trọng. "Vậy ngươi, cần phải phòng ngự cho tốt đấy." Lục Vũ khẽ thở dài một tiếng. Trong mắt Mộ Dung Tuyên xẹt qua một tia trào phúng, phảng phất như nghe được một chuyện cười: "Ngươi cứ xuất thủ đi, đừng trách ta không cho ngươi cơ hội, dùng một chiêu mạnh nhất của ngươi mà đánh tới." Vậy mà, còn có yêu cầu kỳ quái như vậy ư? Lục Vũ cũng không cùng hắn nói nhảm, búng tay một cái, một đạo kình khí liền đánh ra ngoài. Vù! Đạo kình khí này ở giữa không trung vạch ra một đường cung trắng, rơi ầm ầm trên thân Mộ Dung Tuyên. Chỉ nghe thấy tiếng "răng rắc", pháp lực quanh thân Mộ Dung Tuyên trực tiếp bị đạo kình khí này đánh nát. Sắc mặt Mộ Dung Tuyên đại biến, còn chưa kịp chờ hắn hoàn hồn lại, nháy mắt liền cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người trực tiếp bay ngược ra ngoài, hung hăng đâm vào thạch bích. Một trận tiếng xương cốt gãy nát từ trong lồng ngực hắn vang lên, Mộ Dung Tuyên không chịu nổi lực lượng này, lập tức liên tục thổ huyết. "Tự lo liệu đi." Lục Vũ nhàn nhạt nói. Hắn vừa rồi, ngay cả một thành lực cũng không dùng. Nếu là dùng toàn lực, e
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4840255/chuong-1156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.