Bàng Thanh nhịn không được cười giận dữ: "Ngươi là đồ đần à, lão tử dựa vào cái gì mà cho ngươi điểm cống hiến, muốn điểm cống hiến thì quỳ xuống cầu xin ta đi." Người phía sau hắn phát ra một tràng cười rộ lên. Dương Thuận giận dữ: "Bàng Thanh, ngươi bây giờ đã không phải là viện chính của Táo Hỏa Viện nữa rồi, nếu như ngươi còn dám nói năng hỗn xược, có tin hay không ngươi hôm nay đi ra không được!" Hô lạp một tiếng, đệ tử Táo Hỏa Viện xung quanh tất cả đều vây lại. Bàng Thanh hừ lạnh một tiếng, hét lên: "Các ngươi muốn chết à, lão tử bây giờ nhưng là viện chính của Tàng Binh Viện. Chẳng lẽ các ngươi không muốn pháp bảo nữa sao!" Tàng Binh Viện, chưởng quản pháp bảo của tất cả đệ tử ngoại môn. Đệ tử ngoại môn thông thường, chỉ có một số ít người mới có thể có pháp bảo của chính mình. Mà chỉ cần ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, đều cần đến Tàng Binh Viện xin, mới có thể được ban cho pháp bảo. Thấy vậy, mọi người sửng sốt, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Bàng Thanh. Nếu như bây giờ động thủ, khó đảm bảo sau này lúc làm nhiệm vụ sẽ không bị đám người Tàng Binh Viện này ghi hận, đến lúc đó nếu như bọn họ giở chút thủ đoạn nhỏ, vậy thì gay go rồi. Thấy mọi người lùi bước, vẻ mặt Bàng Thanh càng thêm đắc ý: "Mấy ngày ta không có ở đây, Táo Hỏa Viện càng ngày càng kém rồi. Nghe nói Phương Vân ngươi làm món ăn không tệ, cũng mang cho ta một phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4840209/chuong-1110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.