Cao Lâm bị đá ngã lăn ra đất, toàn thân dính đầy bùn đất, vô cùng thảm hại. Nhưng hắn vẫn rất nhanh đứng dậy, cắn răng nói: "Xem ra một năm nay, ngươi đã có kỳ ngộ gì, bằng không sẽ không có tiến bộ như vậy." Lăng Hoành khinh thường hừ một tiếng. Một năm trước, hắn đã gần như nghiền ép, đem Cao Lâm này giẫm dưới chân. Lại qua một năm, Cao Lâm vẫn như cũ, trừ chiêu thức càng thêm màu mè thì không có tiến bộ gì thực chất. "Xem ra, chỉ có ta ra sân, mới có thể trấn áp được ngươi rồi." Trương Kiến Bạch một mực không nói lời nào, lúc này cuối cùng cũng lên tiếng. Hắn một thân bạch bào, phía sau lưng đeo túi kiếm, như trích tiên trên trời từ từ đi vào lôi đài. Lăng Hoành nhắm mắt lại, ngạo nghễ nói: "Mục tiêu hôm nay của ta không phải là hai người các ngươi, lấy ra chiêu thức mạnh nhất của ngươi đi, để ta xem một chút." Hắn căn bản không để Trương Kiến Bạch vào mắt. Trương Kiến Bạch nhíu mày: "Ta khuyên ngươi nên cẩn thận một chút, kiếm của ta không giống với của Cao Lâm." Lăng Hoành hờ hững nói: "Kiếm pháp của các ngươi, một năm trước ta đã lĩnh giáo qua, không có gì đáng để ta phải để tâm." Phòng ngự của hắn là Kim Cang Bất Hoại, người thường căn bản không thể phá vỡ. Trương Kiến Bạch trước mắt này, tuy mạnh hơn Cao Lâm một chút, nhưng cũng không mạnh hơn quá nhiều. "Được lắm, đây là ngươi tự tìm lấy!" Trương Kiến Bạch gầm thét một tiếng: "Đạo Sinh Vạn Kiếm!" Trường kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4840199/chuong-1100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.