Lục Vũ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Tại hạ Vương Trần." Hắn cũng không để ý thân phận sứ giả Lục gia này. Hắn không để ý, nhưng trong con ngươi của Lục Đường lại loé lên một tia lạnh lẽo. Lục Đường chẳng qua chỉ là một Xuất Khiếu cảnh mà thôi, nếu quả thật xét về thực lực, trong mắt đám người này, hắn đến cái rắm cũng không bằng. Thế nhưng, thân phận của hắn lại rất cao. Nguyên nhân rất đơn giản, hắn là cháu trai của Lục Cao Minh. Là sứ giả của Liên minh Bắc Vực, Tuần Sát địa bàn đóng quân của các quân đoàn. Tất cả mọi ban thưởng của những quân đoàn kia đều nằm trong một ý niệm của hắn. Cho dù là Chí Tôn, bây giờ cũng không thể không giả nhân giả nghĩa nói cười với một tiểu nhân vật như hắn. Điều này khiến lòng tự trọng của Lục Đường được thỏa mãn vô cùng. Giờ phút này, Lục Đường nhìn về phía Lục Vũ, trong đôi mắt loé lên một tia đố kị và phẫn nộ. Tên thiếu niên Chí Tôn kia ư? Thật sự cho rằng mình có chút thiên phú là đuôi đã vểnh lên tận trời rồi sao, thấy ta mà lại không thèm chào hỏi một tiếng. Lục Đường ngoài cười nhưng trong không cười trả lời: "Thì ra là Vương Trần à, cửu ngưỡng đại danh." Rất nhanh, bốn phía bắt đầu tấu nhạc. Trong tiếng thổi sáo đánh trống, Lục Đường chậm rãi bước vào cổng thành. Bỗng nhiên, Lục Đường cau mày nói: "Vương Trần, thủ hạ của ngươi không đến sao?" Hắn tự cho rằng thân phận mình cao quý, đối với các Chí Tôn khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4840161/chuong-1062.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.