Những binh sĩ kia tuy đã biết thân phận của Lục Vũ, nhưng trong lòng lại không có chút sợ hãi nào. Bởi vì sau lưng bọn họ, chính là Lục gia. "Vương Trần đại sư, những nô bộc này huyết mạch thấp kém, bọn họ trời sinh ra là nên làm khổ lực." Những binh sĩ kia lớn tiếng kêu la: "Đúng vậy a, ngài đừng nhìn bọn họ đáng thương như vậy, thật ra những tiện chủng này, trời sinh ra là nên làm những việc này." Lục Vũ không để ý tới tiếng la hét của những binh sĩ kia, đi thẳng đến bên cạnh cô gái trước mặt. "Các ngươi là chi mạch nào của Lục gia?" Lục Vũ hỏi. Binh sĩ kia cười hì hì sáp lại gần: "Vương Trần đại sư, những nô bộc này đều là của chủ mạch." Lục Vũ vẻ mặt không chút biểu cảm nói: "Chủ mạch là sự tồn tại tôn quý nhất của một gia tộc, các ngươi lại dám đối xử với họ như nô lệ." Binh sĩ không thèm để ý chút nào: "Người của chủ mạch đều là một đám phế vật, cả chủ mạch chỉ có một trưởng lão quản lý sự vụ của phàm nhân. Lục gia chúng ta không nuôi những phế nhân vô dụng này, cho bọn họ công việc, đã là chúng ta nhân chí nghĩa tận rồi." Lục Vũ trầm giọng nói: "Bắt đầu từ hôm nay, những người của chủ mạch này, Đại U quân đoàn ta muốn hết. Các ngươi có thể rời đi rồi." Binh sĩ đều sững sờ. Ngay sau đó, có một binh sĩ cười lạnh nói: "Vương Trần đại sư, chúng ta là người của chi nhánh thứ hai Lục gia. Những nô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4840159/chuong-1060.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.