Trong lòng Dư đại sư vẫn còn ghi hận chuyện Lục Vũ mới nói toạc ra về viên đan dược. Viên đan dược đó, quả thực là do hắn ngụy tạo. Đợi đến khi lừa xong vụ này, hắn liền dự định đổi họ tên, trốn đến Băng Vực. Nhưng không ngờ vào thời khắc mấu chốt, Lục Vũ lại đột nhiên nói rõ, viên đan dược này là giả, điều này khiến hắn thật sự bị dọa cho không nhẹ. "Tiểu tử, muốn trách, thì trách ngươi không nên trêu chọc ta." Trong mắt Dư đại sư tràn ngập cừu hận. Hắn muốn nhìn tên tiểu tử trước mắt này xấu mặt. Như vậy, những lời lúc trước hắn nói về viên đan dược sẽ lập tức trở thành một trò cười. "Thứ này, ngươi chắc chắn như vậy sao, không có giá trị gì?" Lục Vũ lắc đầu. Dư đại sư cười lạnh nói: "Một cỗ thi thể phàm nhân, cho dù bây giờ nó có giá mười ức, nó vẫn là thi thể phàm nhân, có biến hóa gì chứ?" Lời vừa nói ra, phía dưới cũng là một trận xôn xao. Những người vừa rồi tham gia đấu giá, bây giờ ai nấy đều kinh hãi đến chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người. "Thật may, nếu không phải giữa đường đột nhiên xuất hiện một tiểu tử ngốc như vậy, ta đã bỏ tiền oan mua một cỗ thi thể phàm nhân rồi!" "Tiểu tử ngốc này thảm rồi, đoán chừng về đến gia tộc, sẽ bị trưởng bối nhà mình đánh cho gần chết đi." Một vài thương nhân bắt đầu hả hê. Lục Vũ thở dài một tiếng, hắn biết, tầm mắt của những người này, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4840141/chuong-1042.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.