Lục gia, Thiên Cảnh thành. Lục Vũ lại một lần nữa đi tới tòa thành trì này. Tuy việc phong tỏa Thiên Cảnh thành trước đó đã được dỡ bỏ, nhưng không khí đã rất khác biệt. Không giống như trước kia phải xếp hàng chờ vào, phòng bị của Thiên Cảnh thành lúc này càng thêm nghiêm ngặt, tu sĩ ra vào đều cần trải qua tra hỏi nghiêm khắc. Lục Vũ đưa ra thân phận của mình, lập tức gây nên sự coi trọng cực lớn. "Vương Trần đại sư, mấy vị gia chủ chi nhánh đang nghị sự, còn xin ngài chờ một chút." Thủ vệ khách khí đưa Lục Vũ vào trong phòng khách, đồng thời còn dâng lên trà nóng. Bây giờ, cả Bắc Vực gần như không có ai là không biết đại danh của Vương Trần. Trong phòng khách, còn có mấy vị con cháu Lục gia, đều là tộc nhân cấp cao của các chi nhánh. Thấy Lục Vũ được người ta trịnh trọng đưa vào như vậy, ánh mắt của mọi người đều quét tới. Dưới sự vây quanh của mọi người, trong mắt của một nam tử trẻ tuổi bỗng nhiên lóe lên một đạo tinh quang. Người này, chính là Lục Thần. Lục Vũ đã rời đi một thời gian rất dài, hắn đã thông qua rất nhiều con đường, thậm chí mời cả chí bảo của nhà mình tới, nhưng vẫn không thể phá vỡ kỷ lục của Lục Vũ trong tháp tu luyện. Vốn dĩ, hắn là thiên kiêu được mọi người sùng kính, không ai có thể địch lại. Thế nhưng bây giờ, mỗi một lần tiến vào tháp tu luyện, hắn đều nhìn thấy tên của mình nằm sau Vương Trần. "Tiểu tử, ngươi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4840106/chuong-1007.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.