Thanh âm này là của Vạn Minh. Lục Vũ cau mày, thần hồn lập tức hướng ra bên ngoài hô: "Tất cả đừng vào đây!" Người bên ngoài tất cả đều sững sờ. Số người của bọn họ tổng cộng có hai mươi mấy người, rõ ràng là nhiều hơn nhiều so với nhóm tu sĩ đến lúc đầu. Vạn Minh ở phàm nhân thành trì, sau khi đối đầu với tu sĩ Băng Vực, vốn lực có phần không bằng, mắt thấy sắp toàn quân bị diệt. May mà ngay lúc này, lại có một nhóm tu sĩ Bắc Vực đến, song phương hợp lực, lúc này mới đánh lui được đám tu sĩ Băng Vực kia. Vạn Minh còn bắt được một tù binh, từ trong miệng của hắn tra hỏi ra được vị trí hang ổ của tu sĩ Băng Vực. Thế là, bọn họ đã đến đây. Bởi vì có Sở Ngọc Nhược ở bên cạnh, trên đường đi Vạn Minh xung phong đi đầu, thi triển pháp lực của hắn trảm sát không ít tu sĩ Băng Vực. Vì vậy Vạn Minh đã dần trở thành chủ tâm cốt của những người này. Nghe thấy giọng của Lục Vũ, Sở Ngọc Nhược ánh mắt sáng lên: "Là giọng của hắn, hắn nhất định đã bắt hết tu sĩ Băng Vực rồi, chúng ta đừng vào làm phiền hắn!" Thấy dáng vẻ vui mừng của Sở Ngọc Nhược, sắc mặt Vạn Minh cực kỳ âm trầm. Vạn Minh tự nhiên biết, "hắn" mà Sở Ngọc Nhược chỉ là ai. Không phải chỉ là thằng nhóc kia sao? Trên đường đi, ta đã đánh lui bao nhiêu tu sĩ Băng Vực, vậy mà ngươi ngay cả mắt cũng không nhìn thẳng ta một cái. Sao nào, nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4840096/chuong-997.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.