Trong thành trì của phàm nhân, đám người Vạn Minh đã giao thủ với tu sĩ Băng Vực. Trông cậy vào bọn họ tìm được cứ điểm chân chính của tu sĩ Băng Vực, hiển nhiên là không thể nào, Lục Vũ cũng căn bản không có dự định để đám nhóc con mới ra đời này làm những chuyện đó. "Vạn sư huynh gửi tín hiệu cầu cứu tới rồi." Sở Ngọc Nhược đột nhiên lấy lệnh bài ra. Bề ngoài của lệnh bài lúc này vô cùng nóng bỏng, có chút ửng đỏ. Lục Vũ liếc mắt một cái: "Ngươi trở về tương trợ bọn họ đi, ở đây mọi chuyện đã có ta." Mang theo Sở Ngọc Nhược, nếu quả thật xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thật sự không dễ xử lý. Sở Ngọc Nhược tự nhiên cũng hiểu rõ, gật đầu nói: "Ngươi cẩn thận nhiều hơn!" Từ biệt Sở Ngọc Nhược, Lục Vũ một mình lặng lẽ đi theo phía sau những tu sĩ Băng Vực kia. Bọn họ tổng cộng có hơn mười người, đi ra từ các thành trì phàm nhân, trên tay mỗi người đều dắt một sợi dây thừng dài, trên sợi dây treo đầy những hài đồng hôn mê bất tỉnh. Lục Vũ một đường đi theo bọn họ, đến một sơn cốc hoang vu. Ngoài sơn cốc, có mấy tu sĩ khí tức trầm ổn trấn thủ ở chỗ này. "Lần này được bao nhiêu đứa?" Thấy những người này trở về, tu sĩ trấn thủ mở miệng hỏi. Tu sĩ Băng Vực vội vàng trả lời: "Tổng cộng 102 đứa, đều dưới hai mươi tuổi." Tu sĩ trấn thủ gật gật đầu: "Vào đi thôi, Thánh Sứ đã đợi rất lâu." Mọi người vội vội vã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4840093/chuong-994.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.