Một bên khác. Lục Vũ một mực khoanh chân ngồi trên giường, như lão tăng nhập định, bất động. Nhưng nếu là có người cẩn thận xem xét, liền có thể phát hiện trên trán Lục Vũ đã phủ kín mồ hôi. Từng sợi khói khí hư ảo, từ đỉnh đầu Lục Vũ tản mát ra. Có thể thấy bằng mắt thường, từng cổ linh lực đang điên cuồng tuôn về phía trái tim Lục Vũ. Đùng! Đùng! Đùng! Lúc này, trái tim Lục Vũ đang đập một cách trầm ổn. Mỗi một lần đập, phảng phất có vô số dòng sông đứt đoạn dòng chảy, gào thét tuôn ra, kinh thiên động địa, dâng trào sóng dữ. Mà vào thời khắc này, Thần Tuyền của Lục Vũ càng là xảy ra một vài thay đổi. Ở chính trung tâm Thần Tuyền, Long Kinh Thành bắt đầu lan rộng khắp nơi, bên trong thành vốn chỉ có những kiến trúc tĩnh mịch trầm lắng, giờ phút này lại xuất hiện một vài cây cối. Những cây cối kia nhanh chóng sinh trưởng, cành cây đang lan rộng về bốn phía. Ong—— Lục Vũ đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, trực tiếp mở to hai mắt! Lần mở mắt này, từ trong cơ thể Lục Vũ truyền ra một trận khí lãng mạnh mẽ, thổi tắt tất cả ánh nến trong phòng. Bóng tối bao trùm, nhưng đôi mắt Lục Vũ lại sáng như tuyết. "Một trăm triệu cực phẩm linh thạch, mới miễn cưỡng đạt tới Pháp Lực Cảnh hậu kỳ." Nhớ lại số linh thạch vừa dùng, Lục Vũ không khỏi cảm thấy một trận nhức nhối trong lòng. Có lẽ, ngay cả Phong Ma cũng không ngờ tới, Lục Vũ tiêu hao linh thạch lại nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4839711/chuong-612.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.