“Ngươi tới từ lúc nào, người đâu, mau bắt lấy tên tặc tử này!” Lão giả chỉ vào Lục Vũ hét lớn một tiếng, âm thanh rất vang dội, thậm chí truyền tới bên ngoài đại môn. Nhưng mà, qua rất lâu, vẫn không có bất kỳ tiếng vọng nào truyền đến. “Đừng gọi nữa, những người kia, đã bị ta giết rồi.” Lục Vũ nhàn nhạt nói. “Cái gì!” Lão giả đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó hai mắt toát ra sát ý kinh người, “Ngươi dám giết người nhà họ Chân của ta!” Lục Vũ lắc đầu: “Ta không biết ngươi có ánh mắt như thế nào, vậy mà có thể coi đám cổ ma kia làm thủ hạ.” Lục Vũ từ phía sau túm ra một cỗ thi thể. Cái cổ thi thể này đã tách rời khỏi đầu lâu, vừa rơi trên mặt đất, đầu lâu lập tức lăn đến bên chân lão giả. Lục Vũ một cước đạp lên thi thể, khiến nó lật người lại, lạnh giọng nói: “Chính ngươi xem thật kỹ một chút, trái tim của chúng nó.” Quả nhiên, ở vị trí trái tim thi thể, một mảnh đen kịt. “Hỗn trướng, ngươi dám dùng kịch độc tàn nhẫn như vậy!” Lão giả nổi trận lôi đình. Trong mắt lão giả, Lục Vũ chẳng qua là dùng một loại kịch độc không biết tên, mới có thể vô thanh vô tức giết chết nhiều tu sĩ như vậy. Lão giả tên là Chân Lăng, lại là thành viên của Trưởng lão đoàn Chân gia, ngày thường được vô số người cung kính nịnh hót. Chưa từng có người nào, dám ở trước mặt hắn giết tu sĩ của Chân gia? Lục Vũ nhìn chằm chằm hắn: “Sở dĩ tha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4839701/chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.