Bên ngoài Hoàng Đô, trạm dịch. Đối với quốc độ tu sĩ mà nói, điểm khác biệt lớn nhất giữa trạm dịch này và trạm dịch của quốc gia phàm nhân chính là nó đều sử dụng phi hành yêu thú. Từ trong trạm dịch phóng tầm mắt nhìn tới, từng dãy yêu thú khổng lồ liên tục rống lên, có người chuyên trách liên tục lấy ra từng khối huyết nhục lớn từ một cái gùi, ném vào miệng yêu thú. Mà ở phần lưng của yêu thú, còn có khoảng hai ba tầng lầu gỗ, phía dưới có trận pháp gia cố vững chắc, bảo đảm cả tòa lầu gỗ sẽ không bị đổ sụp. Khi Lục Bằng chạy tới trạm dịch, khóe miệng vẫn còn lưu lại một vệt máu tươi. "Đi Thiên Cảnh Thành, phải nhanh nhất!" Lục Bằng trực tiếp ném một cái túi trữ vật lên trên mặt bàn. "Khách quan, chuyến đi Thiên Cảnh Thành đã đầy rồi, khách quan vẫn nên chờ lần tiếp theo đi." Tên sai vặt cười nói. Lục Bằng không nói nhảm với hắn, trực tiếp lấy ra từ trong túi một tấm lệnh bài. Ngay khoảnh khắc tấm lệnh bài này xuất hiện, không khí xung quanh cũng trở nên có chút tĩnh lặng. "Người của Lục gia!" Tên sai vặt biến sắc, vội vàng cười nói, "Khách quan nói sớm một chút đi, vừa vặn chuyến này của chúng tôi dư ra một chỗ, ta cứ để hắn ra là được." Lục Bằng rất nhanh liền được an bài lên phi hành yêu thú đi Thiên Cảnh Thành. Ngồi trong lầu gỗ, trong mắt Lục Bằng hiện lên một tia oán độc. Hắn đi khắp nơi du ngoạn, không ngờ còn chưa có tiến triển gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4839563/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.