Hoàng đế vỗ bàn một cái, bảo Tổng quản thái giám tiến vào. "Ngươi đi, chiêu tập cấm vệ quân. Trẫm ngược lại muốn xem xem, Long Xuyên Quốc này đến cùng là của Trẫm, hay là của hắn!" Hoàng đế phẫn nộ quát. Tổng quản thái giám lĩnh mệnh, vội vàng rời đi. "Ha ha, để đạo hữu chê cười rồi." Hoàng đế nhìn về phía Lục Vũ ở một bên. Hoàng đế lại mở miệng nói: "Chỉ là linh tuyền cực phẩm này, chỉ sợ sẽ phải qua một đoạn thời gian, mới có thể dâng lên cho đạo hữu. Trong đoạn thời gian này, vẫn là làm phiền đạo hữu cứ ở lại Long Xuyên Quốc." "Cũng tốt, vừa vặn ta cũng cần thời gian để tu dưỡng." Lục Vũ đáp ứng. Rời khỏi cung điện, Lục Vũ liền chuẩn bị trở về khách sạn. "Lục đại sư, xin dừng bước." Phía sau Lục Vũ, đột nhiên truyền ra một đạo thanh âm. Nguyên lai là Phạm thần y. Phạm thần y vuốt râu cười nói: "Lục đại sư, cần gì phải đi nhanh như vậy, chẳng lẽ ngài đã quên ta còn có Vân Hoàng Đằng chưa đưa cho ngài rồi sao." Lục Vũ bừng tỉnh đại ngộ: "Ta suýt chút nữa quên mất, Vân Hoàng Đằng rời khỏi thổ nhưỡng hẳn phải chết, mà một khi đã cắm rễ, thì rất khó di chuyển." Phạm thần y ngạc nhiên nói: "Không ngờ Lục đại sư lại uyên bác như thế, người bán hạt giống cho ta năm đó còn không biết điều này, năm đó ta đã di chuyển bùn đất, suýt chút nữa làm chết Vân Hoàng Đằng." "Vậy liền mời Lục đại sư dời bước, đến phủ thượng của ta để lấy một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4839554/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.