Cùng với việc linh khí trong cơ thể cậu bé bị tiêu hao, sắc mặt cậu cũng dần trở nên hồng hào hơn. Trong cơ thể cậu bé, truyền ra một loại nhịp tim trầm ổn và mạnh mẽ. Loại dấu hiệu này, cũng chỉ có võ giả đã tu luyện võ đạo, mới có thể sở hữu. Lục Vũ đơn giản hỏi thăm hai đứa nhỏ, cậu bé tên Bạch Nhất Phàm, cô bé tên Bạch Xảo Xảo. Cha mẹ của hai người chết sớm, ở hoàng đô của quốc độ tu sĩ này, miễn cưỡng sống qua ngày. Ở một quốc độ tu sĩ, phàm nhân có thể làm gì, chẳng qua cũng chỉ là một số tạp dịch khổ cực và mệt mỏi nhất. Hai người họ đã sớm đi làm tạp dịch ở một số tửu quán, để tự nuôi sống bản thân. Sở dĩ Bạch Nhất Phàm bệnh không dậy nổi, cũng là bởi vì ở trong tửu quán không cẩn thận làm đổ rượu lên người một tu sĩ. Tu sĩ kia giận tím mặt, thi triển pháp thuật trực tiếp phong ấn linh lực vào trong cơ thể Bạch Nhất Phàm. Đối với phàm nhân chưa từng tu luyện công pháp mà nói, đây không nghi ngờ gì là một loại tra tấn. Bạch Nhất Phàm cứ như vậy đổ bệnh, sau này một mực do tỷ tỷ chăm sóc. Lục Vũ cảm thán một tiếng: "Muốn không bị người ức hiếp, thì bản thân phải trở nên mạnh mẽ. Nếu như ngươi không muốn sau này tỷ tỷ của ngươi chật vật như thế, thì hãy tu luyện cho tốt!" "Đệ tử đa tạ Sư tôn đã chỉ dạy!" Bạch Nhất Phàm giãy dụa từ trên giường đứng dậy, trực tiếp quỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4839540/chuong-441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.