Bức tường lụi bại loang lổ một mảng, rất nhiều nơi đều đã bong tróc. Lục Vũ sải bước đi vào, lập tức liền nghe thấy một trận tiếng ho khan gấp rút. "Mảnh tàn hồn khác của Thái Càn Thiên Đế, vậy mà lại ở một nơi như thế này." Lục Vũ quét nhìn bốn phía. Cả sân viện lạc lụi bại một mảng, gạch lát trên mặt đất cũng khắp nơi sứt mẻ, chỉ có một cây táo tàu khô héo rũ xuống trong sân. Trong sân, một gian nhà cũ nát khép hờ, trên cửa sổ khắp nơi đều là bụi bặm cũ nát. "Khụ khụ khụ!" Một trận tiếng ho khan kịch liệt, từ trong phòng truyền ra. Lục Vũ đẩy cửa phòng ra, lập tức ngửi thấy một cỗ mùi thuốc nồng đậm. Nơi đây có thể nói là nghèo rớt mồng tơi, trên lò lửa còn đang đun một ấm thuốc, bên trong là dược liệu đang được nấu. Trong phòng hết thảy chỉ có hai đứa trẻ, nữ hài canh giữ ở bên giường, nam hài thì nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt một mảng. Hai người trông có vẻ đều là khoảng tám chín tuổi, quần áo mặc trên người rách rưới tả tơi, khuôn mặt nhỏ cũng khắp nơi đều là bụi bặm. Nhìn thấy Lục Vũ tiến vào, nữ hài cũng không bất ngờ. "Ngươi đến đòi nợ đúng không? Ta có thể đi cùng các ngươi, nhưng ta muốn trước tiên cho hắn uống thuốc đã." Nữ hài đứng người lên, vỗ vỗ bụi bặm trên người. Nữ hài gỡ ấm xuống, đổ vào một cái bát đầy lỗ hổng, bưng đến bên miệng nam hài. Lục Vũ nói: "Ta không phải tới thu nợ." Nữ hài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4839537/chuong-438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.