"Đợi người Tiên Minh tới, vừa hay nhìn thấy chúng ta. Những tên vương bát đản ra vẻ đạo mạo đó, đương nhiên sẽ cho rằng là chúng ta làm, lại còn có một vài tiểu nhân ở sau lưng đẩy sóng trợ lực, cuối cùng liền diễn biến thành đại chiến hôm nay." Minh Nhất bĩu môi, có chút khinh thường nói: "Nếu không phải U Minh Ma tông của ta còn đang khai chiến với Đại Việt vương triều ở Trung Thổ, một đám cái gọi là thượng Tiên môn ở Nam Hoang chi địa đó, căn bản không đáng nhắc tới." U Minh Ma tông nói chuyện, tự nhiên có loại tự tin này. Đồng thời khai chiến với hai phía, đây cũng không phải là điều một tông môn bình thường có thể làm được. "Chuyện với Tiên Minh cứ gác sang một bên trước, ta sẽ đi xử lý." Lục Vũ nói. Lục Vũ cần phải kiến lập một thế lực, lúc này, U Minh Ma tông này cũng coi như là một hình thái ban đầu không tệ. Không cần thiết phải lãng phí vào loại tranh chấp vô ích này. Lục Vũ hỏi: "Ngươi có biết Ngũ Hành Tông bị diệt là do ai làm không?" Minh Nhất đáp: "Lúc đó chúng ta tìm thấy một kẻ lạc đàn ở hiện trường, đáng tiếc, dù đã dùng một ít thủ đoạn, nhưng vẫn không thể khiến hắn mở miệng." "Ý chí lực của người này quả thật kiên định dị thường, Ma tông chúng ta nói về thủ đoạn tra tấn người cũng coi như là nhất lưu, nhưng ở trên người hắn vẫn không hỏi ra bất kỳ thứ gì." Minh Nhất trên mặt có vẻ xấu hổ. Lục Vũ có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4839486/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.