“Chờ một chút!” Lữ Thúy Đình vẫn đứng bên cạnh cỗ kiệu, bỗng nhiên liếc thấy bóng lưng Lục Vũ, lông mày nhíu lại. “Người phía trước nhất kia, ngươi quay đầu lại.” Lữ Thúy Đình phân phó nói. Lục Vũ quay đầu, nhìn về phía Lữ Thúy Đình. “Sao vậy, ngươi biết hắn sao?” Một tiên phong tướng quan hỏi. Lữ Thúy Đình lắc đầu: “Chỉ là có chút tương tự với cố nhân mà thôi.” Tiên phong tướng quan cười một tiếng: “Nói cũng phải, một hành giả nhỏ bé, làm sao có thể lọt vào mắt của ngươi.” Tiên phong đột nhiên cầm roi chỉ một cái vào Lục Vũ: “Ngươi, đi lên phía trước nhất!” Những người khác đều lộ ra tiếu dung hiểu ý, ai cũng biết, tiên phong đang truy cầu Lữ Thúy Đình. Tiểu tử này tuy chỉ là giống cố nhân của Lữ Thúy Đình, nhưng với tính tình của hắn, tự nhiên sẽ không tha cho Lục Vũ. Còn như những trinh sát khác, cũng lộ ra biểu cảm vui sướng khi người gặp họa. Trong cấm địa này, mỗi bước đi thêm đều có thể mất mạng, càng đi về phía trước, càng nguy hiểm. “Khởi hành đi, chớ có lãng phí thời gian, để người của Đại Việt Vương triều giành trước!” Một giọng nói âm trầm truyền ra từ trong kiệu. “Tuân mệnh!” U Minh Ma tông tổng cộng có mấy ngàn tu sĩ, hoành tráng rầm rộ hướng về phía sâu bên trong cấm địa mà đi. “Sát khí thật là khủng khiếp, ta chỉ hơi hấp thu một chút, liền cảm thấy đan điền dường như sắp bị xé nứt.” “Không hổ là cấm địa, nếu cứ ở đây mãi như vậy, tu vi của ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4839431/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.