“Ứng ực!” Không biết là ai, yết hầu cuộn lên phát ra tiếng động. Nhưng mà những người có mặt ở đó, đều không để ý, ánh mắt của bọn họ đều gắt gao nhìn chằm chằm hộp gỗ trong tay Lục Vũ. Một cỗ hương thuốc nồng đậm lan tỏa ra, chỉ là ngửi một ngụm, liền cảm giác được tu vi của bản thân đều tựa như tăng lên một chút. “Những thứ này, đều là cho chúng ta sao?” Một tu sĩ run giọng nói. Lục Vũ nhìn về phía bọn họ, trầm giọng nói: “Những thứ này cho các ngươi cũng có thể, nhưng mà các ngươi muốn lấy, vậy thì đi lập một cái tâm ma thệ ngôn, trở thành khách khanh của Lục gia ta. Ta cũng không làm khó các ngươi, cho các ngươi hai mươi năm thời gian. Sau hai mươi năm, các ngươi muốn đi hay muốn ở lại, thì tùy ý các ngươi.” Hai mươi năm, đối với người bình thường mà nói, có lẽ rất dài. Nhưng là đối với những tu sĩ này mà nói, hai mươi năm cũng chỉ là trôi qua vội vàng, rất nhiều người một khi bế quan liền là mấy chục năm. Khi mọi người cảm thán về những viên đan dược kia, cũng thầm mắng Lục Vũ giảo hoạt. Tu hành giới tràn đầy lừa gạt lẫn nhau, nhưng là tâm ma thệ ngôn, lại là một cấm kỵ của tất cả tu sĩ. Tất cả những người lập xuống tâm ma thệ ngôn, nếu là vi phạm lời thề, nhẹ thì sẽ bị tâm ma xâm nhiễu, từ đây tu vi từng bước một lùi lại, rơi vào vạn trượng vực sâu, nặng thì bị tâm ma công kích thần hồn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4839287/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.