Lạch cạch! Một cái đầu lâu còn vương máu tươi, rơi xuống mặt đất, ở trong bùn đất lăn vài vòng, lập tức dính đầy cát bụi. Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch, tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn mọi chuyện đang diễn ra trước mắt, đơn giản là không dám tin vào mắt mình. Lục Vũ giết chết Hô Diên Tề, thoáng cái liền đến bên cạnh Lục Khai Sơn. "Cút!" Lục Vũ gầm thét một tiếng, những đệ tử Vạn Thú Tông trông coi Lục Khai Sơn lần lượt tản ra. Lục Vũ một bước xa đi đến bên cạnh Lục Khai Sơn, chân khí trên người khẽ động, còng sắt trói buộc trên người Lục Khai Sơn trực tiếp hóa thành tro bụi. "Phụ thân, người không sao chứ?" Lục Vũ đỡ Lục Khai Sơn đứng dậy. Lục Khai Sơn mở đôi mắt mệt mỏi, thấy là Lục Vũ, trong lòng không khỏi quýnh lên: "Con đến làm gì, còn không mau đi!" Lục Vũ bỗng nhiên cảm nhận được trong lòng run lên một trận. Kiếp này, hắn không còn như kiếp trước như vậy, là một người cô đơn. Hắn có người thân, chí ít lúc ra ngoài, còn có một người ở nhà lo lắng cho mình. "Cha, chuyện nơi đây con sẽ xử lý." Lục Vũ liên tục điểm mấy cái trên người Lục Khai Sơn, sau đó dùng chưởng vỗ một cái. Bành! Một tiếng vang trầm, truyền ra từ trong cơ thể Lục Khai Sơn. Phong ấn nguyên bản một mực áp chế tu vi của Lục Khai Sơn, thế mà lại bị Lục Vũ trực tiếp dễ dàng phá bỏ. Lục Khai Sơn ánh mắt sáng lên, cả người bỗng nhiên phát ra một tiếng trường khiếu, thực lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4839273/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.