"A a, quỷ, thật nhiều quỷ!" "Sư huynh, huynh làm gì dùng kiếm chỉ ta, ta là Tiền Phượng mà!" Từng trận tiếng thét chói tai hoảng sợ, từ sâu trong lao tù truyền đến, khiến người đáy lòng không lạnh mà run. Nữu Nữu che tai, cả người ôm lấy sau lưng Lục Vũ, đầu nhỏ toàn bộ chôn ở trong quần áo của Lục Vũ. Trương mập sắc mặt biến đổi: "Chết tiệt, chẳng lẽ nơi này toàn là quỷ sao?" Sắc mặt Lục Vũ trầm xuống, hắn bỗng nhiên thoáng thấy vài khối xương khô trong góc. Những xương khô này tất cả đều ẩn giấu trong bóng tối, hoàn toàn tĩnh mịch, mặt ngoài đã bị phủ một lớp bụi, không ai hỏi han. Lục Vũ gạt bụi đi, lập tức lộ ra quần áo trên bề mặt xương khô. Bộ y phục này rất phổ thông, mặt ngoài còn dùng quỷ văn viết một chữ "卒" thật to. Bọn họ, đều là ngục tốt của nhà tù này, ở U Minh giới năm xưa, cũng được gọi là Quỷ sai. "Gân cốt đã nát vụn, đến cả nguyên thần cũng không bay ra được, xem ra là chết ngay lập tức." Lục Vũ kiểm tra mỗi một bộ thi cốt. Ngay tại thời điểm này, một tràng tiếng bước chân lộn xộn bỗng nhiên tới gần. "Bên kia có người không, cứu mạng a!" Lục Vũ quay đầu lại, liền thấy mấy tu sĩ điên cuồng chạy tới. Quần áo trên người những tu sĩ này đã khắp nơi đều là lỗ rách, trông rất chật vật. Trong cả Diêm La Điện, một luồng uy áp mạnh mẽ giáng lâm trên thân mỗi người, những tu sĩ này căn bản không có cách nào như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4839213/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.