“Tiên sinh, đã hỏi thăm rõ ràng rồi, dược liệu trồng trong thôn đều là nhà trưởng thôn dẫn đầu!”
Lữ Hoa rất nhanh tiến đến bên cạnh Trương Phàm nhẹ giọng nói.
“Nhà trưởng thôn ở đâu?” Trương Phàm hỏi.
“Từ nơi này đi vào trong, ngõ nhỏ thứ hai rẽ trái, nhà thứ nhất!”
Lữ Hoa nói: “Tôi đi trước dẫn đường.”
“Được!” Trương Phàm gật đầu.
Lữ Hoa rất hiểu hắn.
Ở sơn thôn như vậy, “người nói chuyện” vô cùng vô cùng quan trọng.
Nếu xe đã tới thôn Sơn Tỏa, vậy khẳng định sẽ bị thôn dân chú ý tới.
Nhưng các thôn dân nói không thấy, điều này chứng tỏ có người đè tin tức xuống.
Mà không phải nhân vật quyền thế trong thôn thì căn bản không có khả năng đè tin tức như vậy xuống được.
Đoàn người đi thẳng đến nhà trưởng thôn. Chạng vạng tối, Trương Phàm phát hiện, trong thôn dường như không có trẻ
con, bình thường vào giờ này, không phải là thời gian trẻ con ra ngoài chơi đùa sao?
Ngược lại lại có một vài người trung niên hoặc nam nữ thanh niên từ trong nhà hoặc thò đầu ra, hoặc trực tiếp đi ra, quan sát đám người Trương Phàm.
Trương Phàm không để ý sự quan sát của những người này, đi thẳng đến nhà trưởng thôn.
Rất nhanh, đã tới nhà trưởng thôn rồi.
Nhìn thấy nhà trưởng thôn, Trương Phàm cảm thấy, dù không cần Lữ Hoa đi hỏi thăm thì cũng có thể tìm được nơi này.
Bởi vì nhà của trưởng thôn, rất rõ ràng chiếm diện tích lớn hơn so
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dan-vuong-o-do-thi/3458398/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.