Thật sự là nói đùa mà, nếu như con chó con mèo gì cũng đều có thể dễ dàng đi theo hắn, thì đường đường là chí tôn †u tiên như hắn cũng không phải quá mất mặt rồi sao?
“Vậy, cậu xem, tôi phải làm sao mới được xem là đủ †ư cách?”
Trương Phàm càng thêm khinh thường, Lữ Hoa càng thêm trở nên hăng hái hơn, vuốt vuốt mặt hỏi.
Trương Phàm cau mày, thật sự có chút không kiên nhẫn.
Nhịp tim của Lữ Hoa lập tức đập nhanh hơn, hẳn ta vội vàng nói: “Cậu sẽ phải cần một người chạy việc lặt vặt đúng không? Cậu có thể thử thách tôi, tôi nhất định sẽ làm cậu hài lòng. Xin cậu hãy cho tôi một cơ hội.”
“Ra ngoài trước đi.” Trương Phàm chỉ chỉ ra cửa.
“Được, vậy tôi sẽ đợi ở bên ngoài, nếu có việc gì cần tôi làm, cậu cứ việc gọi tôi.” Lữ Hoa lặp tức vội vàng đi ra ngoài.
Vẻ mặt Trương Phàm không còn lời nào để nói.
Trong lời nói của hắn có nhắc đến ý định để hắn ta chờ ở bên ngoài sao?
Rõ ràng ý trong lời nói là muốn đuổi người đi, tại sao lại bị hiểu thành để hắn ta chờ ở bên ngoài chứ?
Chỉ là, cứ để hẳn ta chờ ở bên ngoài như vậy đi.
Bây giờ điều quan trọng hơn đối với hắn là nghiên cứu về linh tuyền này.
Hắn bước thẳng vào con suối và cẩn thận cảm nhận về nó.
Trên thực tế, linh tuyên cũng không có quá nhiều linh khí, nói chung là mạnh hơn một chút so
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dan-vuong-o-do-thi/3415431/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.