“Trương tiên sinh, xin anh xem nguyên thạch Phỉ Thuý này là do tôi bán cho anh, cho tôi một cơ hội! Tôi ra giá bảy trăm năm mươi triệu!”
Bảy trăm năm mươi triệu coi như mua được khối Phỉ Thúy đế vương lục này, lại mời sư phụ điêu khắc cao cấp nhất chỉ sợ cũng rất khó có lợi nhuận.
Nhưng vẫn là câu nói kia...
Chỉ cần có thể khiến nhà khác không có đế vương lục, mà nhà mình lại có, đây chính là một loại thắng lợi cực lớn.
Ra giá bảy trăm năm mươi triệu, còn có một cái ân tình!
Những người khác tạm thời không ra giá nữa, mà muốn xem phản ứng của Trương Phàm.
Dù sao lúc trước mọi người ra giá nhanh như vậy, cũng không cho Trương Phàm cơ hội mở miệng.
Trương Phàm thu hồi ánh mắt từ Phỉ Thuý lại, nhìn thoáng. qua vẻ mặt mong đợi của Chúc Tinh Tinh hắn khẽ lắc đầu nói:
“Chúc tổng, xin lỗi cô!” “Trương tiên sinh, tôi là Thế Kỷ Châu Báu! Tôi ra giá tám trăm triệu, Phỉ Thuý này bán cho tôi đi!" Nhìn Trương Phàm cự tuyệt Chúc Tinh Tinh, Thế Kỷ Châu Báu lập tức mở miệng.
“Xin lỗi! Phỉ Thuý này, tôi không bán!” Trương Phàm lắc đầu, thản nhiên nói.
Toàn trường xôn xaol
Ai cũng không nghĩ tới sẽ xuât hiện tình huông như vậy. Không ngờ lại không bán!
Cái này, hắn giữ lại để làm gì chứ? Hay là nói muốn chính mình thưởng thức? Có tiền thì có thể liền tùy hứng sao?
Nhưng nhìn dáng vẻ của Trương Phàm cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dan-vuong-o-do-thi/3415401/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.