“Haizzz… Thôi vậy, mệnh có thì ắt sẽ có, mệnh không có thì đừng cưỡng cầu. Năm đó tôi chỉ điểm cho ông khai thác một mỏ quặng, để ông một đêm thành đại gia, thậm chí trở thành ông trùm ngành khai thác mỏ Tây Tấn ngày nay, nhưng duyên phận cũng sắp hết rồi, hôm nay cứu ông một mạng, sau này ông có ngủ ngoài đường cũng được, ngủ ngoài đường cũng được, ngủ ngoài đường thì cứ ngủ ngoài đường, đều không còn chút quan hệ nào với bần đạo nữa.” Trương Thiên Sư thở dài nói.
Ngoại trừ "ngủ ngoài đường" hay là "ngủ ngoài đường", chẳng lẽ không phải là đang nói thẳng Lưu Đại Phú sắp phá sản rồi sao?
Khóe miệng Từ Ngạo Tuyết co giật, Trương Thiên Sư gì đó, mau mau ra lề đường bày cái bàn, treo cái bảng xem bói đi…
“Thiên Sư, đừng… Đừng như vậy, tôi không muốn ngủ ngoài đường! Xin Thiên Sư nể tình xưa nay, nể tình thầy trò của con trai tôi và Nhậm Huyền đạo trưởng, giúp tôi thêm một lần nữa đi.” Lưu Đại Phú thật sự bị Trương Thiên Sư dọa sợ.
Không phải nói Lưu Đại Phú là người không có tầm nhìn, mà là ông ta có thể phất lên, bản thân nó đã là chuyện rất khó tin rồi.
Nửa đời tầm thường, vậy mà lại được Trương Thiên Sư chỉ điểm, chỉ bỏ ra mấy trăm nghìn tệ đã bao được một khu mỏ gần như bỏ hoang, cho nổ một quả mìn xuống sâu thêm mấy mét, liền trực tiếp một đêm thành đại gia.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-cuong-long/3744725/chuong-1951.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.