🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
 

Cửu Hanh chính là người tàn nhẫn chân chính, mỗi ngày đều là trời còn chưa sáng đã luyện tập rồi, bị ông ta cưỡng ép lôi từ trong chăn ra luyện tập, Tham Lang sau khi nếm trải đau khổ, mỗi ngày đều phải kiểm tra cửa sổ của mình có khóa ngược hay không.  

 

Hôm nay cũng không phải Tề Đẳng Nhàn siêng năng, mà là âm thanh Cửu Hanh dựa vào cọc gỗ quá lớn,  ầm ầm ầm vang lên không ngừng, giống như động đất vậy.  

 

Điều này khiến Tề đại giáo chủ vất vả làm việc đến hai giờ sáng, không thể không dậy sớm.  

 

Trong sân có một cọc gỗ siêu lớn được làm từ thân cây đại thụ trong rừng nguyên sinh, tổng cộng dài ba mét, lại được cắm sâu vào trong đất xi măng một mét.  

 

“Tôi nói Cửu Hanh a, ông có thể nào đừng sáng sớm đã ở đây luyện Thiết Sơn Khảo và lão hùng đụng cây hay không, như vậy khiến tôi ngay cả Thiết Ngưu Cày Đất cũng không luyện được tốt!” Tề Đẳng Nhàn không khỏi bất đắc dĩ nói.  

 

Cửu Hanh sửng sốt một chút, nói: “Thiết Ngưu Cày Đất? Chiêu này còn cần phải luyện sao?!”  

 

Cửu Hanh ngây thơ đối mặt với cọc gỗ khổng lồ, khớp háng đột nhiên phát lực, hông hung hăng va vào cọc gỗ, ầm một tiếng vang thật lớn, mùn cưa bay đầy trời…  

 

Tề Đẳng Nhàn nói với Dương Quan Quan: “Nhìn thấy chưa, đây mới gọi là EQ thấp!”  

 

Dương Quan Quan hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, tên này, thật là cái gì cũng dám nói ra, cũng may Cửu Hanh trước kia là hòa thượng, nghe không hiểu những từ ngữ ẩn ý này.  

 

Cửu Hanh đã cởi áo ra, lưng dựa vào cọc gỗ, vận động cơ bắp lưng không ngừng ma sát với cọc gỗ, phát ra âm thanh ken két chói tai, thậm chí, mùn cưa đều bị cơ bắp của ông ta cọ xuống.  

 

“Được rồi, cọc gỗ này nếu như mỗi ngày đều để Cửu Hanh hành hạ như vậy, nhiều nhất là ba tháng là phải thay cái khác.” Tề Đẳng Nhàn xòe tay với Dương Quan Quan, nói.  

 

Dương Quan Quan thấy vậy cũng chỉ có thể bất đắc dĩ xòe tay, sau đó hơi khom người, phát lực, bước ra ba bước, xoẹt xoẹt xoẹt nhảy lên trên cọc mai hoa, bắt đầu luyện Bát Quái Bộ trên cọc.  

 

Tề Đẳng Nhàn để Cửu Hanh cùng hắn luyện tập, hai người không dùng ám kình có thể làm người ta bị thương, chỉ dùng minh kình đối chiêu, trong nháy mắt cảnh tượng còn có chút đẹp mắt, có chút giống phim hành động.  

 

“Thoải mái! Xương cốt hôm nay coi như là hoạt động rồi.” Cửu Hanh kêu lên, “Đến, đánh ta!”  

 

Vừa nói, ông ta đưa ngón tay chỉ vào một đống ván gỗ để ở một bên, sau đó đột nhiên cúi người, cong lưng lên cao, cơ bắp toàn thân phồng lên, gân xanh giống như dây leo quấn lấy nhau, nhìn qua giống như người máy cơ bắp.  

 

Tề Đẳng Nhàn dở khóc dở cười, biết tên này chính là muốn bị đánh, lập tức cầm ván gỗ lên, từng tấm từng tấm đập về phía lưng Cửu Hanh,  bịch bịch bịch, từng tấm ván gỗ trực tiếp gãy đôi.  

 

Làn da trên lưng Cửu Hanh bị Tề Đẳng Nhàn đánh cho đỏ bừng, bên trong thậm chí còn xuất hiện ứ máu, cho đến khi đánh gãy tấm ván gỗ cuối cùng thành bốn năm mảnh, lúc này mới thôi.  

 

“Sướng!”  

 

Cửu Hanh hét dài, thân thể thẳng tắp, khẽ run lên, trong cơ thể truyền đến tiếng hổ gầm, vết ứ đọng trên cơ bắp sau lưng đang chậm rãi tiêu tan với tốc độ mắt thường có thể thấy được.  

 

“Kim Chung Tráo này lợi hại như vậy, làm sao mới có thể luyện đến trình độ này?” Dương Quan Quan nhịn không được dừng bước, trợn mắt há hốc mồm hỏi.  

 

“Rất đơn giản, từng bước một vận khí luyện công, sau đó mỗi ngày bị đánh là được!” Cửu Hanh nói, “Có muốn học hay không? Ta dạy cho.”  

 

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, nói: “Em đừng học Hổ Khiếu Kim Chung Tráo của ông ta, tên này thuần túy là chơi cứng rắn, quá tổn thương thân thể. Em cứ theo phương pháp anh dạy, chậm rãi luyện tập năng lực chống đỡ là được, anh đều là luyện đến Hóa Kình sau đó, mới bắt đầu luyện Kim Chung Tráo và Thiết Bố Sam loại công phu cứng rắn này.”  

 

Thấy Cửu Hanh đã gần được rồi, Tề Đẳng Nhàn liền nói: “Đi, chúng ta đến nhà thi đấu Kinh Đảo, nơi đó bị Nghiêm Mộc Long cùng Triệu đồ tể bao hết rồi, đang làm cái gì mà đại hội giao lưu, chúng ta đi đá quán!”  

 

Khóe miệng Cửu Hanh nhếch lên, cười nói: “Ta bình sinh ít học Phật pháp, chỉ thích giết người phóng hỏa! Chuyện đá quán loại này, ta cũng thích! Đi đi đi, lão phu đã sớm không thể chờ đợi được nữa rồi!”  

 

Vừa nói, ông ta vuốt mái tóc đen nhánh của mình một cái, búi thành kiểu tóc vuốt ngược ra sau, liền chuẩn bị cởi trần đi ra ngoài.  

 

“Ông ít nhất cũng phải mặc quần áo vào, ông ơi!” Tề Đẳng Nhàn vỗ trán nói.  

 

“Ồ ồ!” Cửu Hanh vội vàng quay lại.  

 

Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Mang theo điện thoại mới mua cho ông, miễn cho bọn họ kiểm tra mã QR của ông.”  


 

 

Cửu Hanh nói: “Là mày mắng trước!”  

Nói xong, hai người đều nhịn không được cười lên, trong sân lại tràn ngập không khí vui vẻ…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.