Chương trước
Chương sau
 Giang Khuynh Nguyệt ngẩn người, cô ấy không ngờ rằng Tề Đằng Nhàn sẽ đưa ra yêu cầu bất lịch sự như vậy ở nơi công cộng! Tuy nhiên, khi cô ấy nghĩ lại, hai người vốn là bạn trai bạn gái, cô ấy là một người Ma Đô tự do, nhìn nhiều cũng đã quen, việc nhỏ này thì tính là cái gì?  

 

 

Vì vậy, Giang Khuynh Nguyệt quay mặt lại và hôn lên má Tề Đằng Nhàn một cái.  

 

"Để tôi giới thiệu với mọi người, đây là cô Giang Khuynh Nguyệt vô cùng nổi tiếng, được mệnh danh là người phụ nữ xinh đẹp nhất Ma Đô. Cô ấy hiện đang làm việc trong giới giải trí ở Hương Sơn, quay phim với đạo diễn Từ." Tề Đằng Nhàn cười nói.  

 

"Tạm biệt." Sắc mặt của Hoàng Kỳ Bân tối sầm lại, đi ngang qua hắn, lúc đi ngang qua, toàn bộ khuôn mặt đều trở nên hung dữ.  

 

Quả nhiên, sự ghen tị sẽ con người ta hoàn toàn thay đổi.  

 

Anh ta không chỉ ghen tị mà còn rất tức giận bởi vì em gái anh ta luôn nhằm vào anh ta, nói rằng anh ta là người làm hỏng tên cặn bã này...  

 

Mấu chốt là tên khốn này đúng là một tên cặn bã, nhưng em gái anh ta vẫn rất tin tưởng hắn, cho rằng hắn vẫn luôn là người cai ngục thuần túy kia, không có chút thay đổi nào.  

 

Tề Đằng Nhàn đã đạt đến trình độ mà ngay cả Hoàng Kỳ Bân cũng chỉ có thể ngưỡng mộ, tuy nhiên, Hoàng Tình Ca vẫn tin chắc rằng là anh ta đã dạy hư Tề Đằng Nhàn.  

 

Điều này khiến nội tâm của Hoàng Kỳ Bân trở nên hắc hóa và méo mó, thậm chí anh ta còn muốn học theo Tham Lang đi đánh cắp một quả bom hạt nhân và nói với thế giới – Hãy hủy diệt đi!  

 

Hướng Minh và giám đốc Từ đứng cách đó không xa đều bị dọa sợi, bọn họ không dám tin rằng "tên ăn bám" này có lai lịch lớn như vậy, có thể kết giao với nhà họ Lôi, hơn nữa, dường như có quan hệ rất tốt với gia đình thị trưởng Hoàng...  

 

“Mình đã gây ra họa lớn hay sao?” Sắc mặt Hướng Minh trắng bệch, môi run run hỏi.  

 

Đạo diễn Từ cũng sợ đến mức hồn bay phách lạc, run rẩy nói: "Cậu chủ Hướng, chuyện này chúng ta tốt nhất nên nói cho Hướng tiên sinh càng sớm càng tốt, để ông ấy xử lý."  

 

Hướng Minh đá giám đốc Từ ngã xuống đất, chửi mắng: “Nếu không phải do ông thì tôi sẽ gây ra chuyện lớn như vậy không?”  

 

Sau khi nói xong, anh ta lấy điện thoại di động ra gọi cho bố mình.  

 

Tề Đằng Nhàn đang muốn ôm em gái cao kều rời đi, Hướng Minh đã gọi điện xong bèn chạy tới, lịch sự cười nói: “Chào anh Tề, chuyện kia… Chỉ là có chút hiểu lầm, tôi vừa bị bố tôi mắng, anh có thể chờ một lúc được không, ông ấy sẽ tới đây ngay."  

 

Tề Đằng Nhàn nghiêng đầu nhìn Hướng Minh, hỏi: "Như thế nào, cậu chủ Hướng tìm bố mình phái người tới đây chém tôi hay sao?"  

 

Trên trán Hướng Minh bỗng nhiên đổ mồ hôi lạnh, vội vàng lắc đầu nói: "Không dám, không dám, tôi sao dám làm như vậy? Vừa rồi đều là hiểu làm, đều là lỗi của tôi!"  

 

Tề Đằng Nhàn cười nhạo một tiếng rồi nói: "Không phải vừa rồi anh rất kiêu ngạo cảnh cáo tôi và em gái cao kều hay sao? Tại sao bây giờ anh nhanh chóng nhượng bộ như vậy!"  

 

Hướng Minh không dám dài dòng nói: “Mời anh di chuyển đến quán cà phê bên cạnh ngồi một lát. Bố tôi sắp tới đây, tôi sẽ cũng sẽ bồi thường cho hành vi ngốc nghếch và ngu xuẩn vừa rồi của mình.”  

 

Tề Đằng Nhàn suy nghĩ, oan gia nên giải không nên kết, sau này em gái cao kều vẫn còn lăn lộn trong giới giải trí Hương Sơn, hơn nữa địa vị của nhà họ Hướng ở đây rất phi thường, cho nên có thể giải quyết mâu thuẫn.  

 

Vì vậy, hắn nói với Giang Khuynh Nguyệt: "Em nghĩ sao? Nghe theo cậu chủ Hướng nói, sang quán cà phê kia ngồi? Vừa lúc anh muốn uống cà phê đen."  

 

Giang Khuynh Nguyệt biết Tề Đằng Nhàn thích uống cà phê đen đắng đến mức gần nhe răng nên cô ấy vui vẻ đồng ý, để thể hiện sự hiền lành của mình, cô ấy còn cố ý yêu cầu người phục vụ pha cà phê đậm hơn.  

 

Hướng Minh ở một bên liên tục xin lỗi Từ lão quái: "Đạo diễn Từ, rất xin lỗi, vừa rồi tôi quá bốc đồng, tuổi trẻ không hiểu chuyện! Bây giờ tôi mới tỉnh ngộ lại, ông đang giúp đỡ nhà họ Hướng chúng tôi, cảm ơn ông, xin ông đừng so đo sai lầm của tôi..."  

 

Từ lão quái cũng là người rộng lượng, gật đầu nói: "Cậu chủ Hướng có thể hiểu được chỗ khó của tôi là được rồi. Nếu vừa rồi cậu kiên nhẫn nghe tôi nói hết lời, hiện tại cũng không phải như vậy... "  

 

Hướng Minh cười khổ, cũng không biết nói cái gì.  

 

Tề Đằng Nhàn là người không để tâm đến những điều này, Giang Khuynh Nguyệt cũng là người rộng lượng, hai người ngồi cùng nhau uống cà phê và nói chuyện tình cảm, rất vui vẻ.  

 

"Em gái cao kều, anh thấy bố mẹ em cũng không cao lắm, vì sao chân em lại dài như vậy?" Tề Đằng Nhàn dùng một chủ đề rất rõ ràng, sau đó dùng tay đặt lên đôi chân dài của Giang Khuynh Nguyệt.  

 

"Em không biết, có lẽ em chỉ là may mắn thôi." Giang Khuynh Nguyệt nhún vai, rất thân thiết dựa vào tay hắn.  

  Sắc mặt của Hướng Vấn Thiên trở nên lạnh lùng, giơ tay tát vào mặt Hướng Minh một cái.  

  Hướng Minh bị tát mạnh như vậy nhưng cũng không dám lên tiếng, anh ta thậm chí còn hiểu rất rõ, cái tát của bố mình có lẽ là để cho Tề Đằng Nhàn nhìn thấy.  

  Muốn xin lỗi thì phải tỏ thái độ xin lỗi, cũng không thể để cho người ta bảo luật sư gửi thư cảnh cáo...  

  Dù sao, luật sư của Tề Đằng Nhàn chính là Trương Tam.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.