Chương trước
Chương sau
 

Sau khi nghe được những lời của Bùi Bất Khí, vẻ mặt của ba người Trần Hải, Trần Tuấn Nghị và Trần Ngư có một chút biến hóa.  

 

Hiển nhiên, tin tức này khiến ba người bọn họ vô cùng chấn động!  

 

Quý gia là một gia tộc vô cùng quyền lực không thể nghi ngờ, họ có mối quan hệ rất tốt với chính phủ nước Anh. Ở trong quốc gia đó, họ thậm chí có thể được coi như quý tộc.  

 

Hơn nữa, Quý gia rất giàu có, sản nghiệp cũng khổng lồ, nếu có bất kỳ sự hợp tác nào với thương hội Hoa Minh, nói đây là một liên minh mạnh mẽ cũng không quá lời.  

 

Đừng nhìn thái độ rụt rè hiện tại của Quý gia với Tề Đẳng Nhàn, chỉ vì bọn họ cho rằng tên này là một kẻ dã man thô bạo, đồ sứ không cần thiết phải va chạm với ấm sành.  

 

Cộng với việc những nhân vật quan trọng trong Thượng Quan gia bị tiêu diệt, thiếu gia của gia tộc Rothschild ở Mỹ bị một quyền đấm nổ đầu nên trong lòng họ càng thêm kiêng kỵ.  

 

Phải nói rằng mặc dù lúc Tề Bất Ngữ đi giết Thượng Quan Hạo Nguyệt là có ý làm chuyện xấu nhưng khi chuyện qua đi lại đúc thành hung danh cho Tề Đẳng Nhàn.  

 

Ít nhất ngay cả đại gia tộc cường địa như Quý gia cũng cảm thấy kiêng kỵ anh.  

 

Tin tức này của Bùi Bất Khí khiến Trần Ngư cảm thấy có chút nghiêm túc, bởi vì thương hội Hoa Minh ủng hộ phe phái trong Trần gia phản đối cô ấy, nếu thương hội Hoa Minh đạt được sự hợp tác với Quý gia thì sức ảnh hưởng của họ ở Nam Dương chắc chắn sẽ trở nên đáng sợ hơn. Khi đó, tiếng nói phản đối của Trần gia tất nhiên sẽ tăng lên, càng chèn ép địa vị của cô ấy trong Nam Dương Trần thị, thậm chí ảnh hưởng đến bố trí của cô ở toàn bộ Nam Dương.  

 

"Trần Ngư, đừng suy nghĩ những thứ không thực tế đó, đảm bảo củng cố lợi ích của mình mới là việc cần làm đầu tiên." Bùi Bất Khí cười nói.  

 

"Ha ha." Trần Ngư chỉ là thản nhiên cười một tiếng nhưng trong lòng đã tính toán rồi.  

 

Tề Đẳng Nhàn cũng muốn xem Trần Ngư sẽ lựa chọn gì vào lúc này cho nên anh cũng không nói gì.  

 

Tuy nhiên, anh không lên tiếng không có nghĩa là những người khác sẽ buông tha cho anh.  

 

Ánh mắt của Bùi Bất Khí dừng trên người Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi biết anh là ai nhưng lần này ạm không thể làm được gì! Hội Huyền Dương nhập cuộc đã phá vỡ kế hoạch của anh, tổ chức Quần Lang cũng đủ để dọa lui nhiều thế lực mạnh mẽ.”  

 

Tề Đẳng Nhàn không khỏi lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, nói: “Chà, Quần Lang đáng sợ quá, tôi sợ quá… Liệu họ có dùng đầu đạn hạt nhân để thổi bay tôi không?”  

 

Nghe được Tề Đẳng Nhàn lời nói, Trần Ngư không khỏi bật cười một tiếng. Bất kể lúc nào tên này, nhìn qua cũng thấy tâm rất lớn, có thể bình tĩnh xử lý mọi việc.  

 

"Còn nữa, anh còn nói thương hội Hoa Minh muốn hợp tác cùng Quý gia sao? Tốt lắm, có muốn tôi đi tìm Quý lão gia tử nói thêm một câu để giúp các người thúc đẩy tiến độ nhanh hơn không?" Tề Đẳng Nhàn rất gấp gáp nói.  

 

Anh thực ước gì Quý gia hợp tác với thương hội Hoa Minh. Dù sao anh cũng đã suy nghĩ kỹ về Quý gia ra được điều tâm đắc, giống như suy nghĩ của Trần Ngư.  

 

Nếu Quý gia thật sự hợp tác chặt chẽ với thương hội Hoa Minh, như vậy khi anh dùng dao nhỏ, không cần để ý đến việc có lý hay không, có quy tắc hay không. Dù sao đã là kẻ thù thì cứ cắt thụt trước rồi nói sau!  

 

Anh căn bản không quan tâm bối cảnh cẩu Quý gia ở nước Anh. Dù sao nơi đó chính là Europa, chỉ cần ở Europa thì không có chuyện gì mà Giáo hoàng không gánh được.  

 

Giáo Hoàng mặc dù không hài lòng với anh nhưng dù sao anh cũng là người phát ngôn của Thẩm phán Samson... Đây là lời của chính Đức giáo hoàng.  

 

Tuy bây giờ Giáo hoàng rất hối hận vì đã từng nói ra điều đó, thậm chí còn thú nhận với Thánh chủ rằng ông ta đã bị Đô la mà Tề Đẳng Nhàn đập vào làm mù mắt nên mới nói bừa bãi.  

 

Bùi Bất Khí cười nhạo một tiếng nói: "Anh cho rằng mình xứng sao? Tổ chức Quần Lang muốn đối phó anh mà còn phải dùng đầu đạn hạt nhân ư?"  

 

"Còn thúc đẩy Quý gia hợp tác với thương hội Hoa Minh chúng tôi nữa. Ha, anh cho rằng mình là vương gia quý tộc ở nước Anh sao?"  

 


Ánh mắt Bùi Bất Khí khinh thường thờ ơ nhìn anh, sau đó quay đầu đi, rõ ràng là không muốn nói chuyện với anh nữa.  

 

"Trần Ngư, thế nào? Đã cân nhắc chưa? Tương lai chúng ta sẽ là một gia đình, không cần quá xa lạ, tôi cam đoan, cô làm theo ý tưởng của tôi có thể thu được rất lớn lợi ích." Bùi Bất Khí nói với Trần Ngư một cách chân thành.  

Trần Ngư bình tĩnh nói: “Tôi và anh hình như không còn gì tốt để nói, chúng ta có đường lối khác nhau, khó lòng hợp tác. Mời anh về đi, không cần đến tìm tôi nữa, nói mấy câu này với tôi cũng vô dụng thôi!" 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.