Chương trước
Chương sau
 Trước đây anh từng khinh thường thói trụy lạc của Đồ Phu, nhưng sau khi Lý Vân Uyển cấp bằng lái cho anh, anh mới nhận ra trước đây mình chỉ là một tên hề.  

 

 

"Nhị đương gia, có chuyện gì vậy?" Đồ Phu khách khí nói.  

 

Vị đương gia Tề Đẳng Nhàn này anh ta không đắc tội nổi, cũng không dám đắc tôi,  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: "Thằng nhóc kia hôm nay có đủ dinh dưỡng không? Có tiện lấy chút máu không thế?"  

 

Đồ Phu mỉm cười nói: “Hôm qua mới bỏ vào hai cái túi… Chắc phải để lâu hơn mới được.”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: "Không sao đâu. Tôi sẽ gọi video cho Tạ gia, lại đưa thêm một túi khác."  

 

Đồ Phu lập tức đồng ý, sau đó yêu cầu người đẹp mặc bikini đang hầu hạ mình lấy áo choàng tắm dài đến để mặc vào, đồng thời ra lệnh cho cấp dưới của mình ở bệnh viện làm việc.  

 

"Bảo người của Tạ gia kiềm chế đi, đừng xen vào việc của người khác, bằng không thì cứ giải phẫu phần dưới đầu đi!" Tề Đẳng Nhàn cười nói.  

 

“Tiền hết rồi à?” Đồ Phu không vui trả lời.  

 

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Hả?"  

 

Đồ Phu vội vàng nói: "Nhị đương gia thánh minh!"  

 

Tề Đẳng Nhàn thản nhiên cúp điện thoại, mỉm cười nói với Hà Lạc: “Có thể đợi năm phút được không?”  

 

Hà Lạc vẻ mặt thờ ơ nói: “Tôi muốn xem cậu có thể làm được chiêu trò gì!”  

 

Trần Ngư cũng không lo Tạ gia sẽ tranh cãi đến cùng với Tề Đẳng Nhàn. Dù sao ở Tạ gia Tạ Thiên Tiều có địa vị không thấp, hơn nữa hắn ta là con dòng chính! Thiếu gia Tạ gia đã bị Tề Bất Ngữ giết chết, nếu như Tạ Thiên Tiều lại bị giết, dòng chính Tạ gia sẽ tổn thất quá lớn...  

 

Hà gia không phải là cha ruột của Tạ gia, cần gì phải liều mạng của Tạ Thiên Tiều để giúp đỡ họ?  

 

Tạ Thiên Lệ khinh thường nói: "Chỉ là bịp bợm thôi!"  

 

Đồ Phu hành động rất hiệu quả, anh ta gọi video thẳng cho Tạ gia, sau đó bắt đầu lấy máu Tạ Thiên Tiều.  

 

"A a a... Cha, ông nội, cứu con với, nhanh cứu con đi! Những kẻ này không phải là con người, thỉnh thoảng chúng lại lấy máu con!" Tạ Thiên Tiều bị trói vào giường bệnh đau đớn kêu lên.  

 

"Suỵt, thằng nhóc, đừng khóc! Một lát nữa sẽ qua thôi." Đồ Phu cười nói, cắm ống tiêm vào mạch máu.  

 

Người Tạ gia không khỏi tức giận gầm lên: "Các người có ý gì? Hôm qua chúng tôi mới trả 10 triệu tệ, anh đã đảm bảo trong vòng một tuần sẽ không hành hạ nó nữa!"  

 

"Ai bảo đảm? Xion tướng quân ư? Ồ... ngài ấy nói chuyện luôn không giữ lời." Thuộc hạ của Đồ Phu đĩnh đạc đáp lại.  

 

Tạ Thiên Tiều bị rút một ống máu, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, gần như muốn chết ngất đi.  

 

Người Tạ gia tức giận nói: "Cuối cùng thì các người muốn cái gì? Cứ nói thẳng đi!"  


  "Vô năng cuồng nộ." Thuộc hạ của Đồ Phu không khỏi mỉm cười, chỉ ngón tay cái vào màn hình và nói với Tạ Thiên Tiều.  

  Tạ Thiên Tiều nằm đó hơi thở thoi thóp, cười khổ nói: "Các người đã lấy của Tạ gia chúng tôi nhiều tiền như vậy, khi nào mới thả tôi đi?"  

  Thủ hạ của Đồ Phu nói: “Xion tướng quân nói không thể để cậu đi, nhưng nếu cậu cư xử tốt hơn, cậu sẽ không bị nhốt ở bệnh viện cả ngày, sẽ cho cậu có thời gian nghỉ ngơi.”  

  Sau khi video kết thúc, Tạ gia rơi vào im lặng.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.