Chương trước
Chương sau
 

 Sau khi nhìn thấy người, Tề Đẳng Nhàn không khỏi sửng sốt, hỏi: "Sao cô lại tới đây? Hiện tại, tình huống Trần gia các cô ở Hoa Quốc không tốt lắm!"  

 

Người phụ nữ có thể được đánh giá là “quốc sắc hương trời” đương nhiên chỉ có thể là Trần Ngư họa thuỷ. Nếu đặt vào thời cổ đại, cô ấy sẽ là nhân vật như Bao Tự, Đát Kỷ, chuyên hại nước hại dân.  

 

Trần Ngư cười nói: “Ở Hương Sơn này có một buổi biểu diễn lớn muốn xem, vì sao lại không tới? Tập đoàn Hà thị đang trên bờ vực sụp đổ, tôi phải tự mình làm mới có thể bảo đảm có càng nhiều lợi ích rơi vào túi của Hà gia."  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: "Cô đã đến đây rồi thì nhà thờ lớn của tôi phải làm sao đây? Giao cho người khác, tôi không yên tâm!"  

 

Trần Ngư trợn mắt nhìn anh, gần đây cô ở Nam Dương, gần như nửa ngày làm việc đều được dành ra để giúp Tề Đẳng Nhàn làm cái Avada nhà thờ lớn quỷ gì đó.  

 

Suy cho cùng, để xây dựng được một cái nhà thờ lớn tiêu biểu nhất toàn miền nam không phải là một việc dễ dàng, từ phương hướng tổng quát đến từng chi tiết nhỏ đều cần phải trau chuốt nhiều lần.  

 

"Thật sự rất khó để xây dựng nhà thờ lớn này cho anh. Anh có còn nhớ thời gian trước, anh để tôi cầm chiếc Patek Philippe kia đi chiết không?” Trần Ngư nhẹ nhàng hỏi.  

 

"Hả?" Tề Đẳng Nhàn nói.  

 

"Để tôi đưa nó cho một quân phiệt nào đó. Tên quân phiệt này đã nghe theo lời xúi giục của Ngạo Tuyết đến thu tiền bảo hộ." Trần Ngư nói.  

 

Tề Đẳng Nhàn không khỏi sửng sốt, sau đó nổi giận lôi đình. Quả nhiên, Ngạo Tuyết vẫn có ý nghĩ muốn gây rắc rối với anh, còn thực sự xúi giục quân phiệt đến thu tiền bảo kê của mình!  

 

Thanh danh của Thánh giáo tuy rất lớn, nhưng cũng không thể hù dọa được những quân phiệt suốt ngày để suy nghĩ ở thắt lưng như vậy. Hơn nữa tín ngưỡng ở phía Nam Dương cũng rất yếu, mức sống cũng không cao. Làm gì có thời gian để tín ngưỡng Thánh giáo gì đó? Đặc biệt là những quân phiệt ủng binh tự trọng kia. Nếu không khiến bọn họ vừa lòng thì ai thèm quan tâm là Thánh giáo, Phật giáo hay Đạo giáo, chỉ cần bắn thẳng mấy phát đạn pháo là xong.  

 

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy việc này thực sự không dễ dàng, nếu sớm biết chuyện này, anh sẽ không hứa xây dựng nhà thờ lớn này ở Nam Dương.  

 

Tuy nhiên, anh cũng có chút nghi hoặc, Trần gia mà còn sợ hãi quân phiệt?  

 

"Tình hình Nam Dương bây giờ càng ngày càng hỗn loạn, hàng không mẫu hạm Mỹ đều đang hướng tới vùng biển phụ cận, chính phủ đã đủ can đảm rồi, lúc này đắc tội những quân phiệt địa phương đó cũng không đáng giá." Người phụ nữ thông minh như Trần Ngư chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu Tề Đẳng Nhàn, lập tức cười lạnh nói.  

 

Sở dĩ cười lạnh là vì bất mãn. Mọi người đều là bạn bè mà lòng anh lại tồn tại ý nghi ngờ là kiểu gì?  

 

Đã cho anh xem cả trên trăm bộ mặt chân dung khác nhau rồi vậy mà bây giừo đề cập đến chuyện tiền bạc anh lại cảm thấy lòng tôi có ý xấu sao?  

 

Tề Đẳng Nhàn cười cười nói: "Không cần giải thích, tôi tin tưởng cô 100%! Có thể không phải lúc nào tôi cũng tin tưởng Trần gia, nhưng tôi sẽ luôn tin tưởng Trần Ngư."  

 

Vẻ mặt Ngọc Tiểu Long không có biểu tình gì nói: "Hai người cho rằng tôi không tồn tại sao? Ngay cả chào hỏi cũng không có à?"  

 

“Đặc biệt là người nào đó. Thấy trưởng bối cũng không biết chào hành lễ?”  

 

"Không biết là ai dạy ra đồ đệ như vậy, thật không lễ phép!"  

 

Tề Đẳng Nhàn chỉ giả vờ như không nghe thấy  Ngọc Tiểu Long châm chọc, anh cảm thấy sư phụ của mình thật đáng ghét, vân du tứ hải thì cũng thôi đi sao lại dạy Ngọc Tiểu Long Thái Cực Quyền gì đó...  

 

Tề Đẳng Nhàn ngồi thẳng xuống bên cạnh Trần Ngư.  

 

Gần đây tuy rằng anh ghét ăn cá, nhưng anh cũng không ghét Trần Ngư, nếu Trần Ngư mời anh ăn cá, anh sẽ rất vui vẻ.  

 

"Con mụ Ngạo Tuyết này gần đây đang làm gì vậy? Còn dám xúi giục quân phiệt thu phí bảo hộ của tôi. Xem ra tôi dạy cỗ cô ta vẫn chưa đủ." Tề Đẳng Nhàn nói.  

 

“Cô ta sao, vẫn như trước, rất thân thiết với những người trong chính phủ Nam Dương, thậm chí ngày hôm kia còn tham dự bữa tiệc do một vị tướng nước Mỹ tổ chức.” Trần Ngư nâng mắt kính lên, cười lạnh nói.  

 

Có vẻ như Ngạo Tuyết vẫn đang vui vẻ ở Nam Dương, gần đây cô ta đang không ngừng mở rộng quan hệ, củng cố vị thế của mình.  

 

Cô không muốn thấy Ngạo Tuyết và Triệu gia đi thẳng vào con đường u tối nhưng chấp niệm của Ngạo Tuyết với quyền thế và địa vị lại quá lớn. Hai người cũng vì lý do này mà xảy ra mâu thuẫn, sau đó đường ai nấy đi.  

 

Đồ ăn được người phục vụ bưng lên, trong đó có một đĩa sashimi cá hồi

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.