Giáo Hoàng mỉm cười nói: “Thánh chủ đối với những giáo đồ thành kính, từ trước đến nay vẫn luôn khoan dung và thân thiện.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Bệ hạ ngài cứ ở chỗ này nghỉ ngơi cho tốt, chờ tin tức của tôi là được!”
Giáo Hoàng phất phất tay, ngồi máy bay trong thời gian dài, đúng là có hơi mệt mỏi.
Hơn nữa, tuổi tác ông ta đã lớn, tinh lực suy nhược rất nhanh, lúc này đã hơi có cảm giác buồn ngủ.
“Giáo Hoàng cái thứ lão… Lão bệ hạ, cũng quá biết hố người, một ống nước thánh thôi mà đòi mình tận một trăm triệu đô la Mỹ, sao không đi cướp ngân hàng luôn đi?” Sau khi Tề Đẳng Nhàn đi ra khỏi biệt thự, có hơi bực bội nói.
“Vốn đang rất thích Thánh giáo, hiện tại, mình chỉ muốn tin Vô Lượng Thiên Tôn!”
“Nhưng mà, sư gia của mình cũng là một người chuyên đi hố…”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy nhân sinh của mình thật là gian nan, nơi nơi đều là hố, trái một cái phải một cái, một không cẩn thận sẽ rơi xuống dưới.
Sau khi sắp xếp tốt cho đám người Giáo Hoàng, Tề Đẳng Nhàn về đến biệt thự của Dương Quan Quan.
Dương Quan Quan còn đang bận ở câu lạc bộ, hôm nay phỏng chừng sẽ về muộn.
Nhưng mà biệt thự lại có khách đến, là một người trung niên, còn quen biết Tề Đẳng Nhàn.
“Hội trưởng Lý, ngọn gió nào thổi ngài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-cuong-long/3700829/chuong-1666.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.