Mãi cho đến khi chiếc váy dài màu xanh của Tôn phu nhân nhuộm lên vài đóa hoa đào, hắn mới hiểu ra thì ra thời cổ đại lại có nhiều kẻ lão làng biết chơi như vậy!
Tôn phu nhân cũng đã lĩnh hội được đầy đủ việc một chàng trai trẻ không làm mấy chuyện tu dưỡng bản thân như lần tràng hạt, đi câu cá, viết thư pháp như Tề Đẳng Nhàn sẽ có tình trạng sức khỏe tốt như thế nào.
Trong mắt Tôn phu nhân, một chàng trai có sức khỏe tốt như vậy thì trong đầu chắc chỉ toàn là chân chứ làm gì có tâm trạng nhàn nhã mà đi làm những chuyện đó.
“Thực ra mình rốt cuộc vẫn thèm muốn cơ thể của cô ấy.” Tề Đẳng Nhàn rất hối hận vì sự tội lỗi và sự giả tạo của nội tâm mình ngày trước, thân là người có chức có quyền trong Thánh giáo, hắn không nên giả tạo như vậy mà nên sớm ngày đối mặt với nội tâm của mình mới phải.
Sau chuyện đó, ánh sáng trong đôi mắt của Tôn Dĩnh Thục còn mềm mại như nước hơn trước đó ba phần, những vết phớt hồng nhàn nhạt trên làn da còn khiến cho cô ta trông càng tươi trẻ hơn vài phần.
Trong lòng Tề Đẳng Nhàn khen ngợi một câu: “Cảm ơn lão Choi vì đã bị bệnh tật dày vò! Tào thừa tướng vạn tuế!”
Nếu như Tôn Dĩnh Thục biết được cái sự hướng ngoại part-time này của hắn thì có lẽ cô ta sẽ đánh chết hắn mất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-cuong-long/3700775/chuong-1612.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.