“Xion tướng quân, nghe danh đã lâu!”
“Mạo Khôn tôi đây ở đồi Ngư bên này vẫn luôn đau đáu chờ ngài đến giải phóng đó!”
Ban nãy Mạo Khôn vẫn còn đang giả vờ giả vịt với Tề Đẳng Nhàn, kết quả vừa mới nhìn thấy Đồ Phu thôi là ông ta đã lập tức lon ton chạy tới và quỳ rạp xuống trước mặt tên mập đó, sau đó ôm lấy cái đùi của anh ta và bắt đầu nịnh hót.
Khóe miệng Đồ Phu lộ ra một nụ cười châm chọc, anh ta nói: “Ông đầu hàng nhanh thật đấy, nếu như còn kháng cự thêm một chút, nói không chừng ông đây sẽ chuẩn bị tàn sát chỗ này mất thôi!”
Mạo Khôn cười nói: “Nào dám, nào dám... Lòng ngưỡng mộ của tôi đối với Xion tướng quân giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt, sao tôi lại dám chống cự cho được? Sao tôi có thể chống cự cho được? Có thể đầu quân về dưới trướng của Xion tướng quân để làm việc cho ngài thực sự là mong ước to lớn của cuộc đời tôi đó!”
Ra vẻ đáng thương ở trước mặt người như Đồ Phu không hề mất mặt, dù sao thì danh tiếng của cái tên này thực sự quá lớn, con người cũng quá đỗi hung tàn...
Tiêu Tinh thở dài một hơi và không nói gì cả, ông ta không cần phải đi cầu xin sự tha thứ giống như Mạo Khôn, dù sao thì ông ta chính là một nhà tư bản, có thể dùng tiền để mua lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-cuong-long/3700760/chuong-1597.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.