Tề Đẳng Nhàn bưng chén trà lên, hờ hững nhìn Ngọc Tầm Duyên, nói: "Cô thì tính là cái gì, mà dám nói chuyện với tôi như vậy? Cô mà xứng sao?”
Ánh mắt Ngọc Tầm Duyên lạnh lùng, nói: "Được rồi, tôi đã sớm nghe qua công phu của cậu đã luyện thành thần, cũng không biết là thật hay giả! Hôm nay, chi bằng để tôi tới học tập một chút?!”
Lôi Thiên Tứ nhíu mày, ho khan một tiếng, nói: "Ngọc tiểu thư!”
Ngọc Tầm Duyên cau mày, không nói gì nữa.
Tề Đẳng Nhàn lại nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của cô ta, đã đứng bật dậy, một tay bưng chén trà, một tay buông thõng ở bên cạnh, nói: "Cũng được thôi, tôi nể mặt Tiểu Long, không lấy cái mạng này của cô. Nhưng nếu cô khiêu khích tôi nhiều lần như vậy thì hôm nay, một ngày đại hung, đã được định ra! ”
Nghe lời vô cùng cuồng vọng mà Tề Đẳng Nhàn nói ra, đáy mắt Ngọc Tầm Duyên không khỏi toát ra vẻ tức giận.
Cái gọi là giang sơn đời nào cũng có nhân tài xuất hiện, cô ta chính là thiên tài ở thời đại trước, trong lòng tự nhiên sẽ có sự kiêu ngạo.
Mắt thấy Lôi Thiên Tứ đã sắp đồng ý yêu cầu của cô ta rồi, vậy mà nửa đường lại có một Tề Đẳng Nhàn bước ra quấy rầy, đối phương lại nói ra lời vô cùng kiêu ngạo, không hề để trưởng bối như cô ta vào trong mắt, điều này làm cho cô ta rất tức giận.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-cuong-long/3700745/chuong-1582.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.