Tất nhiên Tề Đẳng Nhàn cũng chẳng hà cớ gì phải tức giận với những người này, anh đây động lượng lắm.
Trần Hải vội vàng bắt tay với Tề Đẳng Nhàn và nói: “Anh Lý, thực sự rất xin lỗi, tôi đến muộn một bước, lại để cho thằng nhóc vô tích sự này đắc tội với anh!”
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: “Trần tổng không cần khách sáo, tôi và cô Trần Ngư là bạn tốt, không cần thiết phải vì chút chuyện cỏn con ngày mà ghi hận ghi thù.”
Trần Hải ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ Tề Đẳng Nhàn quay về sẽ tìm Trần Ngư để tố cáo, như vậy thì cuộc sống của ông ta sẽ rất khổ sở.
Sau khi nghe được lời này, Trần Tuấn Nghị không khỏi âm thầm hít vào một ngụm khí lạnh, thì ra tên mập này là bạn của chị họ, chẳng trách hắn lại tự tin đến như vậy, chẳng trách bố mình thà đắc tội với Quý Khải cũng không chịu đắc tội với hắn.
“Lý tổng, còn có vị Long tổng này nữa, xin mời đến văn phòng của tôi để uống trà trước đã!” Trần Hải cười mỉm và nói.
Ông ta quay đầu nói với Trần Tuấn Nghị: “Ở đây hết việc của con rồi, đi ra chỗ khác đi!”
“Lương lão đại, ông cũng tạm thời quay về đi.”
Lương Diệp chắp tay với Tề Đẳng Nhàn một cái rồi xoay người rời đi, không bị truy cứu trách nhiệm đã coi như là được phật tổ phù hộ độ trì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-cuong-long/3700573/chuong-1410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.