Chu Quang Vinh lại ho lên một tiếng và nói: “Cô Trần, hay là cô cứ ngoan ngoãn nghe cậu Tạ của chúng tôi nói hết đi rồi hẵng đi, nếu không thì e rằng cô có muốn cũng không thể đi khỏi đây đâu?”
Chỉ nghe thấy một tiếng kèn vang lên, ở chỗ tầng hai đồng loạt xuất hiện một đám người, hàng loạt những khẩu súng đặt lên lan can, họng súng tối tăm nhắm thẳng vào hai người Trần Ngư và Tề Đẳng Nhàn ở phía dưới.
Trong lòng u Mặc khẽ thở dài: “Xem ra hôm nay người cuối cùng gọi mình là Lục Linh Linh cũng sẽ phải biến mất khỏi thế giới này rồi.”
Sắc mặt của Trần Ngư bỗng trầm xuống, cô ấy cười khẩy và nói: “Chơi chiêu này với tôi á? Nếu như tôi xảy ra bất trắc gì ở chỗ này, đôi đảm bảo rằng tập đoàn n Đặc sẽ ngay lập tức bị đại bác thổi bay!”
Chu Quang Vinh lắc lắc đầu và nói: “Cô Trần, ở cái nơi như Tam Giác Độc này thì chỉ có lợi ích mãi mãi thôi chứ không có bạn bè mãi mãi đâu. Xion mà cô nương nhờ cũng chưa chắc sẽ giúp đỡ cô đâu đấy!”
Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Xion có giúp chúng tôi hay không không phải do anh định đoạt mà là do tôi định đoạt cơ!”
“Con ma cà bông kia, mày tưởng rằng ôm được vào cái đùi của Trần gia thì có thể dùng giọng điệu này để nói chuyện với tao à? Võ công của mày có cao hơn nữa thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-cuong-long/3700373/chuong-1210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.