Khải Hoàn hừ lạnh một tiếng nói: “Tuy rằng tôi khinh thường việc làm của anh nhưng Khải Hoàn tôi nói được thì làm được! Đường, cho anh đi qua, việc thì do anh tự làm. Loại chuyện thương thiên hại lý này nếu làm lâu thì sớm hay muộn gì ông trời cũng sẽ xuống thu thập anh!”
Mạc Khang lại cười ha ha nói: “Tôi có tiền có súng có đạn, cho dù là ông trời tới thì cũng sẽ bị tôi oanh tạc thành thủng ba lỗ!”
Khải Hoàn căn bản nói không lại loại người trơ trẽn như Mạc Khang, chỉ lạnh nhạt nói: “Nếu tướng quân Nãi Tín biết anh làm việc không có điểm mấu chốt như vậy thì nhất định sẽ tự mình ra tay gặt cái đầu này của anh xuống.”
“Tướng quân Nãi Tín đã là quá khứ rồi, bây giờ liệu có bao nhiêu người còn nhớ rõ ngài ấy đây?” Mạc Khang không cho là đúng nói.
Tề Đẳng Nhàn lại nói với Khải Hoàn: “Tướng quân Khải Hoàn làm người hào sảng, tuy rằng chúng ta bất đồng trận doanh nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới chuyện kết giao bạn bè. Tới, làm!”
“Công lực của Tề sư phó kinh người, tôi rất bội phục, chỉ là một thân vũ lực như vậy không nên dùng vào việc sai trái.” Khải Hoàn nói, giơ chén uống một hơi cạn sạch.
Mạc Khang thấy hai người này vừa rồi còn chiến đấu sống chết, hiện tại lại ngồi chung bàn uống chén rượu thì có hơi khó hiểu, đồng dạng cũng có chút khó chịu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-cuong-long/3700334/chuong-1170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.