Đi ra đại khái được khoảng một dặm (gần 1,7km),Tề Bất Ngữ giơ tay phải lên, ngón trỏ và ngón cái chụm lại, cho vào miệng mình, huýt một tiếng như thổi còi.
"Đây là đang làm gì thế?!"
Đồ Tể nhìn về phía Tham Lang, có chút khó hiểu mà hỏi.
Tham Lang cũng mang vẻ mặt ngây ngô, lắc đầu, thao tác này của Tề Bất Ngữ, hắn cũng có chút không hiểu nổi.
Đồ Tể lập tức khinh thường, nói: "Chỉ có vậy, mà dám mẹ nó tự xưng là quan phiên dịch chuyên dụng?”
Tham Lang hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên nghe thấy trong bụi cỏ truyền đến tiếng sàn sạt, hơn nữa, cả người hắn có một loại cảm giác như đang lâm đại địch, rợn cả tóc gáy!
Đồ Tể cũng nhìn theo, thì nhìn thấy một con hổ núi khổng lồ chui ra từ trong bụi cỏ.
Con hổ núi này chỉ sợ vừa mới săn bắt xong, trong miệng còn đầy máu tươi, trên răng nanh cũng dính cả thịt vụn...
"A, đây không phải là con Đại Hoàng mà Đại Đương gia nuoi sao?"
Sau khi nhìn rõ con hổ, Đồ Tể không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Đại Hoàng đi tới bên cạnh Tề Bất Ngữ rồi nằm sấp xuống, Tề Bất Ngữ xoay người ngồi lên, sau đó đưa tay chỉ về phía trước.
Đại Hoàng gầm nhẹ một tiếng, sau đó chở Tề Bất Ngữ đi về phía trước.
Đồ Tể nhìn mà trợn mắt há hốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-cuong-long/3700309/chuong-1144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.