"Haha, phản quốc? Tôi, Tề Đẳng Nhàn luôn làm việc không trái lương tâm, không phải họ nói gì thì là cái đó." Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, khinh thường cười to.
"Tề sư phụ, hiện tại ở Ma Đô vẫn đang săn lùng anh trên diện rộng, toàn bộ quốc tế đều đang truy lùng anh, cho nên anh phải cẩn thận." Kim Đồng lo lắng nói.
Ngọc Nữ nói: “Người tốt đúng là không sống lâu, tai họa kéo dài mấy ngàn năm! Thật đáng tiếc anh phạm phải trọng tội như vậy mà còn không chết ở Ma Đô.”
Kim Đồng quay đầu lại, trừng mắt nhìn Ngọc Nữ nói: “Không muốn nói thì cứ nói ít đi vài câu. Cái mạng này của chúng ta là do Tề sư phụ buông tha đấy!”
Sau khi Ngọc Nữ bị anh ta mắng thì lập tức không dám nói nữa, mặc dù cô ta cao mập, to gấp mấy lần Kim Đồng nhưng quyền lên tiếng thực sự vẫn nằm trong tay Kim Đồng.
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Tôi chạm phải rắc rối bằng trời mới phải chạy đến Quang Dương của Ngọc Thạch quốc. Vậy hai người thì sao, tới nơi này làm gì?"
Kim Đồng thở dài nói: "Còn có thể làm cái gì? Tôi đương nhiên là tới kiếm tiền..."
"Lần trước nhiệm vụ thất bại, tôi tổn thất rất nhiều tiền, hơn nữa còn bị anh tống tiền không ít."
"Nếu không thì không cần phải vất vả như vậy!"
Tề Đẳng Nhàn trừng to mắt, tức giận nói: "Nói cho tử tế vào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-cuong-long/3700304/chuong-1139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.