Sau đó, cô ta nhìn thấy được Tề Đẳng Nhân đang mặt ủ mày ê ngồi xổm dưới một cái cây to tránh mưa, mà điều làm cô ta cảm thấy kinh ngạc chính là ——
Nước mưa từ trên lá rơi xuống, vừa rơi xuống trên người Tề Đẳng Nhân, nhanh chóng bị bật ra ngoài, trong cơ thể hắn như có một hàng rào năng lượng vô hình nào đó chặn nước mưa từ bên ngoài vào.
“Ừ, biết là trời mưa, như thế nào lại không mang theo dù!” Tôn Dĩnh Thục lớn tiếng nói.
“Hả? Sao cô lại tới đây?” Sau khi Tề Đẳng Nhân nhìn thấy Tôn Dĩnh Thục, lập tức sửng sốt, sau đó cười hì hì nói.
Hắn có thể khiến nước mưa rơi xuống mà không làm ướt người, nhưng làm như vậy cần hao phí rất nhiều thể lực, phải luôn duy trì năng lượng và tuần hoàn máu của bản thân, duy trì trạng thái năng lượng như một tấm lưới lớn.
Tôn Dĩnh Thục đi lên, nói: “Biết anh không cầm theo dù, cho nên cố ý đến đây tìm anh!”
Tề Đẳng Nhân nói: “Cái này không giống cô à nha!”
Tôn Dĩnh Thục không thể không bị câu nói này làm cho tức giận, cô ta vốn dĩ mang tâm trạng hào hứng đi tới, kết quả lại không nghe được lời gì hay, cái thứ này vậy mà lại nói ra một câu khiến người ta tức giận như vậy!
Tôn Dĩnh Thục nghiến răng nghiến lợi đi tới phía trước, đưa dù che lên đỉnh đầu hắn, nói: “Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-cuong-long/3700245/chuong-1080.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.