Tôn Dĩnh Thục là người đứng đầu nắm quyền điều hành Tài Phiệt Thượng Tinh, là người có lòng dạ ham muốn công danh lợi lộc cao cho nên Tề Đẳng Nhàn rất thích chọc giận cô ta, nhìn thấy bộ dáng cô ta tức đến mức thở hổn hển, hắn liền thấy vui.
Đương nhiên, cũng là bởi vì Tôn Dĩnh Thục không nhắc đến vũ lực, dễ dàng khơi mào tranh chấp giữa hắn cùng với Taekwondo.
Ngọc Tiểu Long cũng không phải người tùy tiện, xưa nay cực kỳ nghiêm túc, bất luận làm việc hay là nói chuyện đều có chừng mực, hơn nữa sắc mặt lúc nào cũng nặng nề, nên rất ít khi thấy khuôn mặt cô ấy nở nụ cười.
“Ha… Triệu Đồ Long nổ Đồ Long Đao…” Ngọc Tiểu Long cười đến mức bụng có chút đau, cuối cùng là trở lại bình thường, lại bị một câu “Nhẫn tê liệt” của Tề Đẳng Nhàn chọc cô lại ôm bụng cười tiếp.
Tề Đẳng Nhàn cũng là nhịn không được bật cười lên, hơi hơi gật gật đầu, cảm thấy bản thân có thể chọc cười Ngọc Tiểu Long, không thể nghi ngờ gì hơn ngoài việc hắn có cảm giác thành tựu.
Ngọc Tiểu Long khí thế xoa xoa hai gò má của mình, cảm thấy cười như vậy, đúng là hình tượng của mình khi này có chút không phù hợp.
Sau một lát xoa nhẹ, cuối cùng cũng không cười nữa.
“Cảm ơn, đã lâu rồi tôi không cười vui vẻ như vậy.” Ngọc Tiểu Long nói.
“Võ công cùng tâm tình cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-cuong-long/3700219/chuong-1054.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.