Ví dụ như tay của Dương Quan Quan, trước khi luyện võ thì mềm mại êm ái, nhưng mới luyện khoảng một hai tháng đã trở nên thô cứng, lòng bàn tay đầy vết chai.
Ngay cả Tề Đẳng Nhàn cũng không nhịn được buông lời cợt nhả rằng sẽ không dạy loại võ công cần dùng tay cho cô ấy…
“Nghiêm Mộc Long, một trong Ngũ Long Hoa Quốc của chúng ta? Không nghĩ đến người đó lại là một cô gái.” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn có chút kinh ngạc.
Nghiêm Mộc Long cười cười rồi nói: “Xem ra tôi đến không đúng lúc lắm, không nghĩ là hai người đang đấu tay đôi.”
Ngọc Tiểu Long lạnh nhạt nói: “Nghiêm Mộc Long, cô không hiểu quy củ sao? Không có sự cho phép của người khác, lại lén nhìn họ luyện võ, tỷ thí chính là muốn kết thù chuốc oán!”
Nghiêm Mộc Long nói: “Ngại quá đi, tôi không cố ý mà, chi bằng tôi mời hai vị ăn một bữa?”
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: “Không cần ăn, bản chất đạo quán Thiên Hành Kiện là chiến bộ dành cho người sử dụng.”
Nghiêm Mộc Long hơi gật đầu, đáp: “Vẫn là Tề Chuẩn tướng biết nói lý!”
Sắc mặt Ngọc Tiểu Long thờ ơ, hai mắt quét qua Nghiêm Mộc Long một lúc sau đó không nói chuyện nữa.
Nghiêm Mộc Long lại nói với Tề Đẳng Nhàn: “Tôi vừa đến đã nhìn thấy Tề Chuẩn tướng bị Ngọc Tướng quân ném văng đi, xem ra công phu của Tề Chuẩn tướng không mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-cuong-long/3700217/chuong-1052.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.