“Đi mau đi mau đi mau, các cô tự nhìn lại bản thân xem các cô giống loại người gì!”
“Các cô là người mẫu có nghề nghiệp đàng hoàng hẳn hoi chứ không phải là mấy cô gái tiếp rượu trong quán karaoke đâu đấy!”
“Nhanh lên nhanh lên, đi ra ngoài hết cho tôi!”
Giang Khuynh Nguyệt vừa mới xuất hiện đã nổi trận lôi đình, cô ta xua tất cả những người mẫu đang vây xung quanh Tề Đẳng Nhàn ra khỏi phòng.
Trước khi đi những người mẫu đó vẫn còn không quên liếc mắt đưa tình với Tề Đẳng Nhàn, sau đó làm động tác nghe điện thoại ý bảo hắn hãy liên lạc lại với mình sau, khiến cho Tề Đẳng Nhàn bật cười thích thú.
“Cô thấy tôi có mị lực lớn như vậy thì ghen tị phải không nào?” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà hỏi Giang Khuynh Nguyệt với vẻ mặt dương dương đắc ý.
“...” Giang Khuynh Nguyệt thầm nghĩ trong lòng rằng cái tên này có lẽ thuộc vào kiểu được cho một chút ánh sáng là đã nghĩ bản thân rực rỡ hơn cả mặt trời rồi, đúng là loại tự kỷ hạng nặng.
Giang Khuynh Nguyệt hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Nếu không phải tôi nể mặt anh vì đã cứu mẹ tôi một lần thì ngay bây giờ tôi đã đuổi thẳng cổ anh ra khỏi nơi này rồi! Từ nay về sau anh cũng đừng đến phòng làm việc của tôi làm gì nữa, miễn cho nó chướng khí mù mịt.”
Tề Đẳng Nhàn nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-cuong-long/3700167/chuong-1002.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.