Tôn Dĩnh Thục lập tức cái đứng dậy, trực tiếp tát thẳng lên mặt Tôn Mỹ Nghệ, lạnh lùng nói: "Cút cho tôi! Đừng ở đây làm tôi mất thể thể diện!"
Đầu Tôn Mỹ Nghệ lệch sang một bên, lui về phía sau vài bước, cắn răng nói: "Được, được lắm, Tôn Dĩnh Thục, đồ khốn nạn nhà cô lại dám đánh tôi? Tôi ngược lại muốn xem, đến lúc đó cô chết như thế nào!"
Nói dứt câu, cô ta giận dữ rời đi.
Tôn Dĩnh Thục thất vọng ngồi xuống, chậm rãi thở dài, đúng như Tề Đẳng Nhàn nói, bên cạnh cô luôn là người như vậy, khiến cô ta cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.
"Này, đuổi đi một cái đinh trong mắt, hay là uống một ly cà phê chúc mừng một chút? "Tề Đẳng Nhàn bưng cà phê, nói với Tôn Dĩnh Thục.
"Cút!" Tôn Dĩnh Thục tức giận mắng.
Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Sớm biết vậy thì vừa nãy tôi đã không chọc thủng chuyện này, chúng ta uống cốc cà phê, nói không chừng bây giờ cô đã hét là dùng sức một chút, chứ không phải là cút."
Tôn Dĩnh Thục thở hổn hển, giận dữ nói: "Lấy chuyện này ra đùa giỡn thú vị lắm à?"
Tề Đẳng Nhàn lại nói: "Tôi cảm thấy rất thú vị nha!"
“...”
Tôn Dĩnh Thục cạn lời nhìn hắn, đến cả cục tức vừa nãy cũng bị thằng nhãi này làm cho biến mất rồi.
Tề Đẳng Nhàn cười ha hả, nói: "Tôi chỉ cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-cuong-long/3700066/chuong-901.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.